Chương 5: Yêu sâu đậm, hận càng đau
"Đừng giải thích nữa. Giai Tuệ, em không thể nói dõi tôi đầu"
Mấy con ranh đó của em, còn không bằng một góc mưu kế của đám xã hội đen kia muốn làm với tôi đầu
Cảnh Ngụy lần lộn trong thế giới dơ bắn này đã bao lâu, hắn tự khắc biết được, ở ngoài xã hội kia có bao nhiêu kẻ muốn giết hắn để leo lên cái ghế bá chủ Bá Chủ Đông Dương.
Ai ai cũng phải quỳ rạp xuống tôn sùng hắn, thừa sức hô mưa gọi gió, càn quét tất cả những kẻ nào dám đụng đến lợi ích của hắn.
Người không đụng ta, ta không đụng người, đó là quy tắc tối thượng mà Cảnh Nguy đã đặt ra suốt hàng chục năm nay.
Ở bên ngoài, hắn là đồng.
Nhưng khi về bên cô, Cảnh Nguy chỉ là một gã đàn ông bình thường cần tình yêu thương.
Trong lòng Giai Tuệ nổi lên chút bất an, cô không biết trước giờ hắn đã trải qua những gì, đau khổ hay bất hạnh, cô đều không biết
Nhưng trong mắt cô, hắn thực sự là ma quỷ, mỗi lần cô nghĩ gì làm gì, hắn đều biết rõ trong lòng bàn tay.
Cảnh Ngụy năm nay 32 tuổi, còn cô chỉ mới 17.
Khoảng cách tuổi tác vốn đã rất xa, thậm chí giai cấp cũng vậy, một người thiếu nữ rất đỗi bình thường như Giai Tuệ, không hiểu tại sao lại bất hanh đến mức rơi vào tầm ngắm của tử thần là Cảnh Ngụy, để rồi phải lạc lõi trong vô vọng.
“Em chưa từng muốn ở bên tôi, đúng không?”
Cảnh Ngụy điên cuồng lắc mạnh cơ thể người con gái trong tay, mắt hắn đỏ rực tựa màu máu.
Không để Giai Tuệ kịp trả lời, hắn siết chặt lấy con dao cửa mạnh thêm vài đường trên cánh tay cô. cùng với tiếng hét thất thanh mà Giai Tuệ cất lên, hẳn đã thuận thế theo đà gắn lên từng chữ:
“Giai Tuệ, Tưởng Giai Tuệ. Mẹ kiếp, em được lắm, em chưa từng yêu tôi!”
“Lúc trước đã không nói, bây giờ em còn dám nói dối tôi. Giai Tuệ, em đừng tưởng tôi cưng chiều em thì em càng được nước lấn tới.”
Máu tươi cùng những mảnh thịt nhỏ vụn đỏ chói thì nhau bám lấy kẻ đã gây ra tất cả mọi chuyện, hệt như chúng muốn tố cáo lên hành động sai trái.
Thế nhưng, Cảnh Nguy còn không thèm ngó nhìn lấy một cái, hắn điên cuồng tiếp tục gây ra tội ác không thể dung thử.
Sắc đồ nhuốm đầm lấy tóc tai và cả màu váy trắng. lưỡi dao lướt qua rạch khắp mọi nơi trên cơ thể Giai Tuệ.
Moi móc, đào bởi mọi thứ mà cô đang có, không nhân từ bỏ qua thứ gì.
“Nói không được, phạt không được. Vậy chỉ bằng trực tiếp thực hiện đi?”
Khí sắc Giai Tuệ dần tái lại, không ngừng lắc đầu dây dụa nhích người muốn chạy trốn. Mặc cho cơn đau như muốn nuốt chửng cả cơ thể, cô gào lên la hét, cầu xin sự giúp đỡ của mọi người xung quanh.
Trái ngang thay, cô đã quên mất, rằng ở nơi cấm địa này. Ngoài cô và hắn, thì còn có ai dư thừa nữa đâu?
Tầm mắt hoa dần vì thiếu máu, Giai Tuệ quý bà, lê trên sàn nhà lạnh băng, ngả nghiêng đi về hướng vô định. Mái tóc ướt át dính trên lưng khể buông xuống, che lấp đi gương mặt tái xanh sắp không gượng nổi của cô, trồng thảm hại vô cùng.
Cảnh Ngụy nhìn cảnh tượng diễm lệ ở trước mắt, khoe môi không kìm được nhếch lên đường cong tuyệt diệu, cũng không mất hứng tắt ngang tất cả Đôi chân hắn sải bước, nhàn nhã đi theo sau Giai Tuệ
Cô đi đến đầu hắn liền đi đến đó, dù rằng tốc độ của Giai Tuệ rất chậm chạp. Cảnh Ngụy từ đầu đến cuối vẫn im lăng không nói chuyện, kiên nhẫn đuổi theo cô đến tần sát bức tường cao lớn.
Tựa như trò chơi mèo vờn chuột, không bao giờ có điểm dừng.
Bàn tay gầy guộc cảm nhận được bức tường cứng rắn ở phía trước, hi vọng dần biến thành tuyệt vọng. Giai Tuệ gào khóc đến điên cuồng, không ngừng dùng lực đập thình thịch lên mảnh tường cao lớn.
“Cảnh Ngụy... tha cho tôi... đừng hành hạ tôi nữa mà...”
Xương cốt Giai Tuệ sau hàng tá vụ tra tấn rốt cuộc cũng không trụ được nữa, cô mất lực ngã mạnh xuống đất, ấy nhưng không vì thế mà Giai Tuệ từ bỏ việc vùng vẫy.
Cô co người vào góc tường, núp dưới cái bóng to lớn mang tên Cảnh Ngụy, sợ hãi dùng tay ôm trọn cả cơ thể đã nhuộm đỏ một màu máu tanh.
“Giai Tuệ, em gấp gáp như vậy làm gì.”
Đêm còn dài, tôi sẽ từ từ chơi cùng với em.
Yết hầu Cảnh Ngụy nâng lên hạ xuống, gót giày giảm lên từng bãi máu nhỏ chảy từ người Giai Tuê mà ra, đi đến trước mặt cô rồi khuyu một chân xuống, vươn tay xoa nhẹ phần gáy có ấm nóng của người con gái.
Thoạt nhìn qua hắn trông lịch lãm tựa chàng hoàng từ vốn nên chỉ có trong truyện cổ tích. Nhưng không, gã đàn ông trước mặt cô nào phải hoàng tử, hắn ta chính là con quỷ, con quỷ đã giết chết cuộc đời cô
Bỗng nhiên, hành động dịu dàng ấy đột nhiên biển thành cường bao.
Yết hầu Cảnh Ngụy nâng lên hạ xuống, gót giày giảm lên từng bãi máu nhỏ chảy từ người Giai Tuê mà ra, đi đến trước mặt cô rồi khuyu một chân xuống, vươn tay xoa nhẹ phần gáy có ấm nóng của người con gái.
Thoạt nhìn qua hắn trông lịch lãm tựa chàng hoàng từ vốn nên chỉ có trong truyện cổ tích. Nhưng không, gã đàn ông trước mặt cô nào phải hoàng tử, hắn ta chính là con quỷ, con quỷ đã giết chết cuộc đời cô
Bỗng nhiên, hành động dịu dàng ấy đột nhiên biển thành cường bao.