Chương 6: Công chúa của tôi, sinh nhật vui vẻ Máu phun trào nhiều đến mức ngập cả cuống họng. men theo khoé môi phun thẳng xuống đất, tư vị tanh tưởi hắc nồng bay phảng phất khắp mọi nơi trong căn phòng tăm tối.
Phần 'thịt đỏ hồng rơi mạnh xuống đất, kéo theo máu dính cùng dịch nhấy đỏ rực trôi từ miệng Giai Tuệ ra ngoài, khung cảnh man rợ đến mức khiến con người ta cảm thấy choáng váng.
Cảnh Ngụy vẫn đứng đó, chiếu theo sau là ánh trăng mờ nhạt, hoà cùng với màn đêm và đỏ của máu. Hắn trông chẳng khác gì con quỷ Satan đến từ địa ngục, đến đây để bắt ép thiên sứ về lại tay mình.
Giai Tuệ co giật cuộn tròn cơ thể vào một góc, liên tục ói ra từng bãi máu lớn, đầu óc mụ mị không thể suy nghĩ được gì.
Có gắn lên, trộn trứng hai mắt, gắng gượng như muốn nhìn cho rõ gã đàn ông đã hãm hại đợi có ra sao.
Khoang miệng vẫn còn đó cảm giác nhói đau, xót xa nơi cổ họng chính là thứ cảnh tỉnh Giai Tuệ ra khỏi giấc mộng tự do.
Dây thần kinh căng cứng mãi không dứt, có có thể cảm nhận rõ ràng mọi thứ dù là chi tiết nhỏ nhất, từng đợt máu phun ra như thế nào từ chỗ hiếm mà Cảnh Ngụy vừa cần quét qua
Nước mắt lăn dài chảy mãi không dứt, Giai Tuệ không thể tin được, Cảnh Ngụy lại có thể ra tay tàn nhẫn với có như vậy,
Cách yêu của hắn khiến có không thể hiểu, đây rốt cuộc yêu hay là hận,
Nếu yêu, vậy thì tại sao lại đối xử với cô như vậy.
Nếu hận, vậy tại sao không một đao giết quách cô đi cho xong, việc gì phải kiên nhẫn hành hạ cô đến phát điện phát dại.
Trước đây khi còn ban ngày, Cảnh Ngụy luôn tỏ ra yêu thương cô vô bờ bến, cho cô cảm giác hạnh phúc tựa một nàng công chúa thực thụ, chẳng cần vướng bận bụi trần dơ bẩn ở xã hội ngoài kia
Nhưng khi đêm về, Cảnh Ngụy lại như biến thành người khác, hung mãnh đem Giai Tuệ ra phát tiết, uất ức không thể nói thành lời.
giai Tuệ, em yên tâm đi. Dù bây giờ em không thể nói chuyện được nữa, thì cả đời này tôi cũng sẽ mãi yêu thương em mà."
Cảnh Ngụy ngang nhiên nở nụ cười tà, dưới ánh nhìn mờ ảo sắp không trụ nổi của Giai Tuệ, ngón tay thô bạo quét ngang vệt máu trên mặt cô, chậm rãi bỏ vào miệng
Thế nhưng càng nếm trải, hắn càng cảm thấy cổ họng, như bị thiêu đốt.
Quả thực, cô rất biết cách câu dẫn hắn sa vào con đường phạm tội.
Kể cả khi ở tình cảnh sống dở chết dở như bây giờ, mỗi giây mỗi phút Giai Tuệ vẫn ánh lên một vẻ đẹp của nữ thần đang khoe sắc trước mặt Cảnh Ngụy.
“Máu của em rất tanh, nhưng đồng thời cũng khiến tôi thấy rất kích thích.”
Giai Tuệ không quan tâm đến câu nói ấy, cô mất sức lắc nhẹ đầu, cố gắng né tránh bàn tay đang vươn đến làm loạn trên gương mặt mình.
Mi mắt vốn luôn ẩm ướt lẫn máu và nước mắt, nay bỗng dưng khô ráo đến lạ.
Cô im lặng... à không, mà là không thể nói được nữa, cổ họng rên ư ử, ấy nhưng khi tuôn ra lại không nghe rõ được cô là đang cố chấp muốn nói điều gì thành lời.
“Em muốn nói gì đây, Giai Tuệ?”
"Em muốn nói là em yêu tôi, sẽ không bao giờ chạy trốn khỏi tôi nữa, có phải không?”
Giai Tuệ không đáp lại, vô cảm mặc cho Cảnh Ngụy điên cuồng tiến tới ôm chặt lấy cơ thể từ lâu đã dính bê bết máu.
Cô, thực sự đã chết tâm mất rồi.
"Im lặng có nghĩa là đồng ý. Giai Tuệ, em không chối được nữa đâu, em yêu tôi rồi đúng chứ?”
Giai Tuệ nằm trong lồng ngực hắn vẫn như cũ không có phản ứng, có lẽ cô đã rơi vào cơn hôn mê sâu do thiếu máu rồi cũng nên.
Tuy nhiên, Cảnh Ngụy cũng sẽ không vì thế mà buông tha cho cô.
Hắn ta cúi xuống, ghé sát vào tai cô, khẽ thì thầm: “Công chúa nhỏ, hôm nay vốn là sinh nhật tròn 18 tuổi của em, nhưng vì em chạy trốn nên tôi không kịp chuẩn bị gì…
“Xin lỗi em, thay vào đó bây giờ tôi đền bù tổn thương ấy cho em nhé?”
Nói xong, hắn liền dứt khoát đi đến góc phòng lấy ra một can oxi già cỡ lớn, không nói không rằng, trực tiếp đổ lên cơ thể yếu ớt đã tràn ngập những vết thương lớn nhỏ của Giai Tuệ. Miệng còn không ngừng pam…
“Công chúa của tôi, tôi yêu em, sinh nhật vui vẻ.”