Chương 3: Nhu tình dành cho ai?
Cảnh Ngụy. Chú định hành hạ tôi đến bao giờ nữa đây?
Tôi mệt lắm, thật sự rất mệt.
Tôi hận chú, cũng hận cách yêu đến điên dại của chú. Bởi nó khiến tôi đau, rất đau!
"Giai Tuệ, em nên trả giá rồi."
Từ trong cơn mơ màng. Giai Tuệ bị dòng nước lạnh tanh hất thẳng vào người khiến cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng, khoé mi dính nước khẽ chớp nhẹ, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng nổi dám đảo mắt xung quanh.
Chỉ là, thứ cô thấy được đầu tiên, lại chính là gã đàn ông mà cô căm hận đến tận xương tủy kia
"Tỉnh rồi à? Tôi còn tưởng em chết rồi cơ
Khí thế của Cảnh Nguy khi đứng trước mặt cô vẫn kiêu ngạo như thế, giọng điệu tà ác củng hành vi ma quỷ của hắn, đến chết Giai Tuệ cũng không thể quên được
Cơ thể cô run lên vì đau xót, như thế vừa bị xe tải cán nát thành từng mảnh, cảm giác thống khổ này, thật giống với câu sống không bằng chết
Có lẽ đây là quả báo xứng đáng, bởi ngay từ đầu dù biết việc chạy trốn khỏi Cảnh Ngụy là việc cấm kỵ, thế nhưng Giai Tuệ vẫn cố chấp lao vào.
Chính cô cũng không biết, đây là lần thứ bao nhiêu mình bỏ trốn thất bại, vì mỗi lúc ấy, cô chỉ nghĩ đơn rằng chỉ cần còn hi vọng, tự do sẽ tự khắc mà đến với bản thân.
Chỉ là, hiện thực lại rất tàn khốc.
Cảnh Nguy luôn ở phút cuối ngang nhiên xuất hiện, bước vào cuộc sống đầy màu sắc của cô, tàn nhẫn bóp nát hết thảy mọi hi vọng. Ép buộc cô phải ở bên mình, đòi hỏi cô phải yêu hắn, không cho nhìn bất kỳ ai lấy một lần.
Hắn nói, nếu Giai Tuệ dám để gã đàn ông khác giới nào lọt vào mắt ngoài hắn, hắn sẽ tự tay móc mắt cô
Giai Tuệ im lăng rơi lệ, nhìn căn phòng chứa đầy dụng cụ tra tấn mà lòng chua xót vô cùng, cảm giác đau rát hiện tại vẫn còn in sâu vào da thịt.
Cô nằm im bất đồng chẳng thể di chuyến, phó mặc toàn bộ mạng sống cho Cảnh Ngụy tuỳ ý quyết định
Hắn ta cũng chẳng vừa, hươ tay lấy đại một con dao cùn đi đến trước mặt Giai Tuệ, nụ cười nhẹ bằng hiện rõ sự thâm thuý bên trong chợt nhếch lên.
Cảnh cửa bước đến địa ngục, hoá ra cũng chỉ cách nhau vài bước chân như thế
Cảnh Ngụy thích thú dùng lưỡi dao vuốt ve mọi chỉ tiết trên gương mặt cô, tiếp đó là từng đường cong đầy đà. Ngực, bụng lần nơi cầm địa giữa hai chân. không nơi nào là anh tỏ ra nhân từ mà bỏ sót qua
Cuối cùng, đầu nhọn sắc lạnh của lưỡi dao chợt dừng ở trước xương quai xanh quyến rũ mân mê vài vòng, trước khi Giai Tuệ nhận ra và cất tiếng cầu xin, Cảnh Ngụy đã ghì chặt dao xuống, cửa nhẹ một đường sâu hoắm.
"Aaaa..."
Mầu nóng từ miệng vết thương phun ra, chảy ông ọc xuống lồng ngực đang thở dồn dập vì đau đớn, nhiều đến mức nhuộm đỏ cả chiếc váy trắng hoa lệ.
Hoà cùng vũng nước lớn ở dưới thân, biến thành màu đỏ rực vô cùng chói mắt.
"Cảnh Nguy... Cảnh Nguy, đau quả chủ đi tha cho tôi đi mà
Giai Tuệ kêu gào trong lồng ngực hắn, nước mắt tuồn ra như mưa, tay chân vùng vẫy liên tục, mục đích đơn giản là muốn thoát khỏi vòng vây mà Cảnh Nguy bày ra
Ngược lại với suy nghĩ vô hại này, hắn lại nghĩ rằng cô hiện tại là có chấp muốn chạy trốn mình thêm một lần nữa.
Sự tức giận dâng cao đến tận đỉnh đầu, hắn liên mặc kệ Giai Tuệ đang kêu gào cầu xin sự tha thứ, lưỡi dao thay đổi mục tiêu xuống chiếc đùi non mịn, đâm sâu vào trong rồi kéo rách một đường thật dài dọc xuống tận đầu gối.
"Chú ơi hức chú di aaa!!"
Máu tanh phun ra nhiều đến mức không thể tả, chỉ có thể biết phạm vi chảy của chúng rất rồng, tự do tuôn ra khắp mọi nơi trên chiếc đùi non đầy dấu vết xanh tím.
"Công chúa nhỏ, em đừng khóc. Ngoan, rất nhanh sẽ hết đau thôi."
Cảnh Nguy ôm chặt cơ thể đang không ngừng làm loan vào lòng, khoé môi nở nụ cười hạnh phúc, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi mắt đẹp của Giai Tuệ.
Di chuyển xuống dưới một chút, anh mạnh mẽ cạy mở bờ môi đang mím chặt, không kịp để cô kịp làm quen với sự xâm chiếm cuồng loan ấy.
Cảnh Ngụy trực tiếp luôn chiếc lưỡi vào trong, ép buộc có dây dưa cùng mình mãi không chịu dứt
Cảnh Nguy trực tiếp luôn chiếc lưỡi vào trong, ép buốc có dây dưa cùng mình mãi không chịu dứt.
Sau một khắc, mỗi lưỡi của cả hai dứt ra, kéo theo đó là sợi chỉ bạc đầy ái muội.
Thấy được cảnh này, tầm tinh hần chuyển biến tốt hơn bao giờ hết, dường như vẫn còn chưa đã thèm, hẫn thích thủ ghé sát vào tai Giai Tuệ. Thong thả tuôn ra những lời nói dùng tục
"Em nhìn xem. Giai Tuệ, mầu của em ngon ngọt thể kia, chỉ của vài đường đã chảy nhiều như vậy, nếu để chảy đi hết sẽ thật phí phạm"
"Để tôi liếm hết chúng cho em, nhé?"