Sáng sớm hôm sau, Diệp Lan dậy sớm đi đến Thiện Đường ăn cơm sáng thì đụng phải Giang Nam, hắn hỏi Diệp Lan hôm qua đi nơi nào, hắn ta tìm suốt buổi tối mà không tìm thấy. Diệp Lan trả lời là mình luyện tập ở sau núi, còn chuyện ăn ốc thì không đề cập đến. Đùa chứ, nếu nói ra tiểu mập mạp này mà biết việc bọn họ đến phòng bếp nhỏ, thì chiếc thuyền tình bạn này có khả năng lật úp luôn quá.
“À, hôm qua sư huynh chấp hành nhiệm vụ bắt được một con bò đen to đùng chạy ra khỏi rừng Nam Châu, rồi gây thương tích cho mọi người, giao cho Thiện Đường xử lý. Thiện Đường đã làm món canh thịt bò, lạ miệng lắm, ta còn đang muốn rủ ngươi cùng đi ăn đây.” Giang Nam cảm thấy món canh thịt bò ngày hôm qua ăn là món ngon nhất mà Thiện Đường từng làm, lại còn giữ nguyên hương vị ban đầu nữa.
“Kia, thật đáng tiếc quá.”
Ở thế giới này Diệp Lan chưa từng mến qua thịt bò, bởi vì trâu bò trong dân gian được dùng để giúp việc đồng áng, rất ít người sẽ giết lấy thịt, chăn nuôi cũng phiền phức. Còn trâu bò ngoài hoang dã sức lực quá lớn, sức tấn công cao, còn nếu đã mở ra linh trí thì lực công kích lại cực cao. Hơn nữa, hầu hết những người có năng lực thì đều đã tích cốc, rất ít người sẽ vì vấn đề ăn uống mà mạo hiểm như vậy, cho nên Thiện Đường hiếm khi có loại nguyên liệu này.
Không biết thịt bò luộc có tươi ngon không, Diệp Lan thầm nghĩ, không có cách nào, dù sao anh một bên đi học một bên cùng sư phụ học nấu ăn đã mười một năm. Làm đầu bếp, suy nghĩ đầu tiên của anh đều liên quan đến mùi vị của đồ ăn, chứ không phải như người khác nghĩ ngay đến là liệu nó có thể bổ sung bao nhiêu linh lực.
“Không đáng tiếc, hôm qua ta đã bỏ rất nhiều tiền ra để mua năm cân thịt bò về, hôm nay luyện tập xong chúng ta có thể ăn một bữa thật ngon lành.” Nghĩ đến món thịt bò của ngày hôm qua, Giang Nam không khỏi chảy nước miếng. Hôm qua hắn đã ăn thử món canh thịt bò, sau đó hắn ra tận phòng bếp mua năm cân thịt. Tay nghề của Diệp Lan tốt như vậy, không biết cậu ta có thể nấu món nào ngon không nữa.
“Thật sao?” Diệp Lan không ngờ Giang Nam khi gặp được đồ ăn ngon lại còn nhớ đến mình, tiểu mập mạp này không chỉ thích ăn còn rất nghĩa khí.
 “Thật sự, ta đã bao giờ lừa ngươi chưa? Ta bỏ ra khá nhiều tiền để mua năm cân thịt bò này." Giang Nam có thật Nhiều linh thạch như vậy, còn mình… cảm thấy đau lòng a.
“Vậy để buổi chiều chúng ta hãy nghĩ nên ăn gì đi, hôm nay đừng để đến muộn.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play