Hai người nhanh chóng trở lại gian bếp nhỏ, Diệp Lan trước tiên cho ốc vào nước, sau đó thêm một ít dầu mè, một ít rượu trắng nồng độ cao và muối để ốc nhanh chóng nhả bùn đất ra.
“Vậy thì chúng ta phải chờ đến khi nào?”, Giang Ninh nghi hoặc hỏi.
“Ừm, đợi cho chúng nhả hết bùn đất đi thì tốt rồi, bằng không ăn vào sẽ mất ngon.”
“Nếu như vậy, ta có thể dùng linh lực đem bùn đất trong cơ thể chúng lấy ra.”
Vừa dứt lời, Giang Ninh liền đối với chậu ốc nước ngọt động thủ, loại sinh vật trí tuệ thấp như này đối với hắn mà nói không hề khó khăn.
Diệp Lan ở một bên sửng sốt, linh lực còn có thể dùng như này sao? Nam chính không đi làm phụ bếp quả thật là đáng tiếc.
Nhìn làn nước trong vắt từ từ đục ngầu, Diệp Lan không khỏi lại cảm thán thế giới này thật kỳ diệu, cái năng lực này còn hữu dụng hơn cả bồn rửa thông minh trong nhà nữa.
Anh lấy ốc đã nhả hết bùn đất đi làm sạch, sau đó nhờ Giang Ninh đi tìm kéo, hai người cùng nhau cắt đuôi ốc, lần này anh không để Giang Ninh dùng thêm năng lực nào nữa. Nếu không khống chế tốt lực đạo, vạn nhất làm chết chúng nó rồi sẽ phá hỏng hương vị mất.
Đặt những con ốc đã rửa sạch sang một bên, Diệp Lan bắt đầu đun dầu trong nồi, có song linh căn hỏa mộc của Giang Ninh ở đây, vấn đề nhóm lửa quả thực chưa từng dễ đến vậy. Khi dầu nóng, Diệp Lan bắt đầu cho gừng băm nhỏ, ớt khô và gia vị vào. Sau khi dậy mùi thơm thì cho ốc nước ngọt đã rửa sạch vào xào, tiếp theo cho rượu trắng và nước tương, một cái dùng để khử tanh, còn một cái là để thêm vị. Anh phát hiện trong phòng bếp nhỏ có tương ớt, cho nên cũng cho vào. Anh xuất thân từ nền ẩm thực Tứ Xuyên, tuy không phải người có hỏa linh căn nhưng bản thân cũng rất thích ăn đồ cay.
Sau khi xào cho ốc nước ngọt thấm đều gia vị, anh cho vào một bát nước lớn. Sau đó nhờ Giang Ninh làm thủ thuật tăng lửa lên, nấu trong mười lăm phút, trong khi đó anh đi tìm hai nhánh cây và tước thành que nhỏ, chờ đến lúc ăn sẽ dùng để lấy thịt ốc.
Lúc Diệp Lan trở về thì thời gian cũng vừa vặn, lúc anh đi tìm nhánh cây thì lại phát hiện trong bếp nhỏ có trồng bạc hà. Anh hái vài ngọn non rửa sạch, sau đó cho vào xào chung với ốc vài lần cho chín, trước khi lấy chúng ra khỏi nồi.
Hai người đều chưa ăn cơm chiều, Diệp Lan lấy trong không gian mấy quả trứng hôm nay chưa dùng ra, chiên vài quả trứng tráng với hẹ, Trước đây anh dùng không gian này như một chiếc tủ lạnh, nhưng không biết nó có thể đựng đồ sống hay không, nguyên thân chưa có thử qua, chính mình thì về sau có cơ hội cũng thử xem.
Khi hai người chuẩn bị đồ ăn thì trời đã sắp tối, Giang Ninh bảo anh gói đồ bỏ vào hộp đựng thức ăn, nói sẽ đưa anh đi đâu đó.
Giang Ninh dẫn anh ngự kiếm phi hành một lát liền tới nơi, ở trên sườn đồi gần sau núi, nơi này rất yên tĩnh, bên cạnh là rừng hoa đào nở rộ vào tháng hai. Hơn nữa còn có một chiếc bàn đá để ngồi, từ bàn đá ngẩng đầu lên nhìn có thể thấy cả một bầu trời đầy sao.
“Ta cùng ca ta khi còn nhỏ đều tương đối kén ăn, trong giờ ăn chúng ta thường xuyên đến đây chơi. Mẫu thân ta nhờ người làm chiếc bàn đá này ở đây, vì nếu không ở trong phòng ăn cơm, cũng có thể đến chỗ này ăn. Chỉ là về sau trưởng thành phải tuân thủ nội quy, ta rất ít khi tới nơi này.”
Giang Ninh có chút trầm ngâm khi nhắc đến ca ca, không biết khi nào chân huynh ấy mới bình phục được. Lần trước mặc dù Tuyết Sơn Thảo và Tủy Linh Thỏ có khiến cho tình trạng chân huynh ấy khá hơn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn chữa khỏi.
Diệp Lan không biết phải an ủi hắn như thế nào, lấy hợp thức ăn mang ra sắp xếp trên bàn, còn lấy rượu từ trong không gian ra rót cho hắn. Nguyên thân khi trước rất thích uống rượu ngoài ra cũng không làm gì khác, nên tiền lúc trước nhận được từ môn phái đều dùng để mua rượu hết. Dẫn đến bây giờ trên người mình một đồng cũng chẳng có, chỉ có trong không gian là còn chút rượu, may mà đồ ăn và thức uống ở môn phái đều là miễn phí, cho nên bản thân nguyên chủ chưa bị chết đói.
“Mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy thôi, chỉ là sớm hay muộn. Ăn cho no rồi mới có thể nghĩ được biện pháp giải quyết.” Diệp Lan an ủi, rồi đưa que nhỏ cho hắn.
“Ừ, ngươi nói không sai, nhất định sẽ chuyển biến tốt hơn.”
Khi ngửi thấy mùi cay nồng của ốc hương cay, Giang Ninh quyết định ăn cho no trước, hắn không tin, phụ thân hắn là thủ lĩnh đứng đầu Nam Châu mà còn không thể chữa lành chân cho ca ca mình. Hơn nữa về sau khi chính mình đạt đến nguyên anh kỳ, hắn có thể đi khắp mọi nơi tìm phương thuốc chữa cho huynh ấy.
“Ngươi có thể làm như này, trước tiên hãy hút một ít nước bên trong ốc, sau đó dùng que nhỏ ghim vào đầu ốc lấy thịt bên trong ra, nhớ rõ phần đuôi ốc không thể ăn, chỉ có thể ăn phần thịt bên trên thôi.”
Vừa nói, Diệp Lan vừa hướng dẫn hắn cách ăn ốc nước ngọt đúng cách, thịt ốc không có nhiều linh lực nhưng lại có vị rất cay. Hơn nữa, sau khi chế biến rất thích hợp làm đồ nhắm rượu.
Giang Ninh bắt chước anh, hút nước bên trong ốc, cảm nhận được vị cay hắn thích trong miệng, thịt ốc nước ngọt không nhiều, nhưng hắn thích nước sốt của nó, rất thơm và cũng thực cay, hơn nữa càng ăn càng thích, hắn không nhịn được uống thêm vài ly rượu, trong lúc nhất thời làm hắn đem mọi tâm tình buồn phiền vừa rồi đều tiêu tán.
“Hãy thử món trứng này xem, nó sẽ làm dịu dạ dày và khiến ngươi bớt say hơn khi uống rượu.”
Diệp Lan sợ hắn uống rượu quá nhiều, chính mình một lát phải làm sau trở về, nên khuyên hắn trước ăn chút gì đó. Mấy quả trứng này đều là trứng tương đối bình thường, nhưng ưu điểm nguyên liệu lúc này đều là đồ địa phương, cho dù không có linh lực cũng vẫn ngon hơn trứng gà lúc trước đẻ ra.
Trứng rất mềm, ăn mấy miếng, Giang Ninh cảm thấy dạ dày không còn trống rỗng nữa, nên hắn tiếp tục ăn món ốc hương cay mà mình thích. Hắn thực sự thích tài nấu nướng của Diệp Lan, chẳng sợ chính mình về sau tích cốc cũng không thể cưỡng lại được. Trong tông môn chú trọng mật độ linh khí của đồ ăn, những món làm ra đều là mùi vị nhạt nhẽo, không biết trước kia hắn đã bỏ lỡ bao nhiêu mỹ vị trong đó.
Sau khi ăn uống no say, hai người nằm trên bãi cỏ bên cạnh ngắm sao, đã lâu lắm rồi Diệp Lan mới được nhìn thấy nhiều sao như vậy. Anh chỉ có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao như này khi mình còn ở viện phúc lợi thuở nhỏ. Khi đó anh tìm được chòm sao Andromeda và chòm sao Orion như trong sách miêu tả. Sau này, khi theo sư phụ lên thành phố học nghệ, thì vào ban đêm phố xá đều sáng đèn, anh không còn được nhìn thấy chúng nữa.
“Thật đẹp!”
Thật tuyệt khi đến với thế giới này, nơi đây có vô số nguyên liệu nấu ăn ngon, còn có núi sông mà anh chưa từng thấy qua. Bản thân có thể nhận thấy thế giới này rất khác biệt, này cũng chính là ý nghĩa của việc mình đã được tái sinh. Nếu có thể xuyên trở về, thì cứ xem như chính mình đã có một giấc mộng đẹp thoải mái.
Bất tri bất giác Diệp Lan thiếp đi lúc nào, hôm nay anh quả thật quá mệt mỏi, bất luận là thể lực lẫn linh lực đều tiêu hao khá nhiều.
Giang Ninh quay đầu nhìn thấy anh đang yên tĩnh ngủ nên cũng không quấy rầy, chỉ sợ anh bị lạnh nên cởi áo khoác của mình phủ lên cho anh. Ở bên cạnh Diệp Lan, hắn có cảm giác lòng yên tĩnh đến lạ, cảm thấy như mọi thứ trên thế giới này đều đáng để hưởng thụ.
Khi Diệp Lan được Giang Ninh đánh thức, thời điểm phát hiện trên người mình đang khoác áo của hắn, mà trên mặt bàn đá đã được dọn dẹp sạch sẽ, Diệp Lan có chút xấu hổ, bất cứ chàng trai nào được chăm sóc như con gái như này đều sẽ ngượng ngùng, kể cả khi bản thân là người đồng tính.
“Thật xin lỗi, ta ngủ quên, ngươi như thế nào không gọi ta dậy cùng nhau dọn?” Diệp Lan trả lại áo khoác cho Giang Ninh, nhịn không được hỏi một câu.
“Việc này cũng không phiền phức, tùy tiện là dọn xong rồi, nhưng ta sợ ngươi không tỉnh dậy sẽ dễ bị cảm lạnh. Đã đến lúc chúng ta phải đi về, ngày mai trưởng lão Thiện Xuân sẽ dạy chúng ta cách tu luyện. Ông ấy rất nghiêm khắc, nên không thể đến muộn được.”
Thiện Xuân trưởng lão cùng tên ông ấy một chút đều không giống, ông không hiền lành và ôn hòa như mùa xuân, mà là phi thường nghiêm khắc, ông chịu trách nhiệm rèn luyện thể chất của bọn họ. Lúc trước có một để tử vì trời lạnh mà đến muộn, bị Thiện Xuân trưởng lão ném vào trong nước phạt bơi một giờ trước khi trở lại lớp. Ông không muốn đệ tử của mình trở thành những kẻ tham lam chỉ biết hưởng thụ, hơn nữa nếu đã dấn thân vào con đường của người tu hành thì phải vượt qua mọi ham muốn của những phàm phu tục tử, nếu không thì làm sao họ có thể đạt đến cảnh giới cao hơn đây.
Nghĩ tới Thiện Xuân trưởng lão, Diệp Lan nhịn không được run rẩy ba lần, ông ấy rất giống chủ nhiệm giáo dục trước kia khi anh còn là sinh viên.
Giang Ninh trước tiên đưa anh về phòng, sau đó trả lại hộp thức ăn và bát đũa.
Đệ tử nội môn đều có phòng riêng của mình, không lớn nhưng lại có sự riêng tư, đây cũng là điều Diệp Lan may mắn. Tuổi ban đầu của anh là hai mươi ba, bởi vì khi còn nhỏ anh không đi học mẫu giáo ở cô nhi viện, mà trực tiếp học tiểu học. Thời điểm anh tốt nghiệp đại học là ở tuổi hai mươi mốt, sau đó anh ở một mình trong hai năm, giờ sống với mấy đứa trẻ có chút ngượng ngùng. Nói đến, mấy đứa trẻ thực sự được nuôi dưỡng rất tốt, lúc mười sáu tuổi anh chỉ cao khoảng một mét bảy, hiện tại cũng là mười sáu tuổi nhưng những tu sĩ ở đây đa số đạt đến một mét bảy lăm trở lên, nhìn sơ Giang Ninh cũng gần một mét tám. Ngay từ lần đầu tiên gặp, anh phát hiện Giang Ninh còn cao hơn mình non nửa cái đầu.
Việc đầu tiên Diệp Lan làm khi trở về phòng là đi tắm, trên người chính mình tràn ngập mùi cay nồng của món ốc, nhưng nếu để qua đêm thì sẽ khác.
Chỉ khi tắm rửa sạch sẽ mới có thể thoải mái ngủ.
(Chương này hơi bị rối não, có vài từ tui tra hơi lâu mới hiểu nó nói đến cái gì, với có vài chỗ tui không hiểu nên chém đại…😅😅😅
Cảm ơn mọi người, gần nghỉ tết rồi, mình cố lếch nhanh thêm 2, 3 chương để làm quà tết cho mọi người...😁😁😁)