Diệp Lan không thể hiểu được, rõ ràng đang ngủ ngon lành trên máy bay, còn đang nghĩ đến việc sau khi máy bay hạ cánh liền đi ăn ngay món bánh bao thịt cua mà anh đã thèm, tại sao lại đột nhiên gặp tai nạn máy bay chứ?
Khi mở mắt một lần nữa, anh đã đến một thế giới khác rồi, thế giới này lại nằm trong một cuốn tiểu thuyết mà anh đã đọc hôm qua nữa.
Là một đầu bếp. Diệp Lan bình thường không có nhiều sở thích, chỉ thích ăn, nấu nướng và xem tiểu thuyết, bởi vì tính hướng của mình nên tiểu thuyết anh xem đa phần là tiểu thuyết đam mỹ. Đêm qua vì thiếu tay, nên anh lên mạng tìm một quyển tiểu thuyết có nhân vật chính cùng tên với mình, không tìm được nhân vật chính, nhưng có một nhân vật phụ thứ N. Xuất hiện ở cảnh cùng nam chính bước vào một khu rừng thí luyện, thời điểm vì cứu nam chính mà rơi xuống vực và chết.
Diệp Lan đọc mấy chương đầu, thầm than đen đủi, nghĩ ngày mai phải tham gia cuộc thi đầu bếp đại tài, phải dậy sớm đón máy bay nên không đọc nữa. Nếu biết mình sẽ xuyên thư, đêm qua anh đã thức đọc thuộc lòng toàn bộ để mở ra cho mình ngón tay vàng rồi, hiện tại anh muốn khóc cũng chẳng được nữa là.
Diệp Lan xuyên vào cơ thể của “Diệp Lan” trong truyện, anh kế thừa thân thể cũng như là ký ức của nguyên chủ cộng những vết thương do cơ thể lúc đầu rơi xuống vực.
Thế giới mà anh xuyên đến được gọi là đại lục Thương Khung, lục địa này phân thành bốn châu đông, tây, nam, bắc. Lúc đầu Diệp Lan còn phàn nàn rằng tác giả chọn đại tên để bớt việc.
Nhân vật phụ số N mà anh xuyên đến cũng tên Diệp Lan, là đệ tử của Thanh Sơn phái, nam chính của bộ truyện cũng thuộc giáo phái này.
Nam chính tên là Giang Ninh, đương nhiên là thiên chi kiêu tử, không chỉ có thực lực, lai lịch của cha mẹ cũng phi thường cường đại. Cha hắn là chưởng môn phái đứng đầu, đồng thời là thủ lĩnh của đại lục lớn nhất - Nam Châu, mẹ hắn là quý tộc đệ tử, người Đông Châu đại lục.
Giang Ninh có hai linh căn là hỏa hệ và mộc hệ, song linh căn dưới tình huống tu luyện so với người khác nhanh hơn và thiên phú rất cao. Nhưng hắn lại không kiêu ngạo, còn phi thường rất có đạo đức, đây cũng là vốn luyến để sau này hắn mở hậu cung.
Nhân vật nam chính còn có một anh trai tên là Giang An, đều là song linh căn hỏa mộc, thiên phú cũng không kém gì nam chính. Mười tám tuổi đột phá nguyên anh kỳ, nhưng bị ám toán khi đang bế quan thăng cấp, dẫn đến chân bị thương, hiện tại vẫn đang đóng cửa dưỡng thương.
Đây là nội dung tóm tắt và lời giới thiệu mà Diệp Lan nhìn thấy trong sách ngày hôm qua.
Trước khi Diệp Lan xuyên đến đây, nguyên thân cùng Giang Ninh và những người khác tiến vào rừng rặm Nam Châu để tìm một loại tuyết sơn thảo ngàn năm và tủy thỏ linh dùng để chữa trị chân của Giang An.
Tuyết sơn thảo thật ra rất dễ tìm, nó mọc ở trên đỉnh núi có tuyết, bọn họ đã sớm hái được.
Nhưng tủy thỏ linh này lại khó tìm hơn, tủy thỏ linh là tủy xương của loài thỏ, cái gọi là thỏ thường có ba hang, loài này thập phần giảo hoạt, hơn nữa chúng nó chỉ ra ngoài tìm thức ăn vào ban đêm. Bọn họ tìm kiếm mấy ngày mới tìm được hang của tụi nó ở rìa vách đá, tuy nhiên lúc ra tay, bọn họ không để ý gần đó có một con rắn đen nghìn năm cũng đang để mắt đến hang thỏ ấy.
Huyền xà đã khai linh trí nó giấu mình trong bóng tối, nghĩ đợi mấy người bọn họ dùng hết sức lực bắt được con thỏ sẽ lao ra mà đoạt lấy. Giang Ninh không để ý nên lúc bắt được thỏ linh lại bị nó tấn công, nguyên thân ở một bên nhìn thấy vội vàng xông tới dùng kiếm giúp hắn đỡ lấy công kích, nhưng do không kiểm soát được góc độ lại còn ở cạnh vách đá nên nguyên thân tự mình ngã xuống.
Khi Diệp Lan xuyên đến, thi thể của nguyên thân ban đầu nằm ngay bờ sông, bên cạnh có rất nhiều cành cây và dây leo gãy. Quan sát bằng mắt thường, khi đang rơi xuống, thời điểm đó có một đám cây ngăn cản, nên mới được toàn thây.
Hiện tại Diệp Lan chỉ cảm thấy tuyệt vọng ở dưới vách đá này, anh tìm được một cái động nhỏ cạnh bờ sông và vào đó để dưỡng thương, không biết trước đó là động vật nào sống ở trong này, có một số hạt trái cây bị bỏ lại từ lâu, xem ra nó đã rời đi một thời gian.
Trong thế giới hiện thực, Diệp Lan - anh là một người cô độc, từ nhỏ lớn lên ở trại trẻ mồ côi, không cha, không mẹ, không bạn đời, điều này không khiến anh lo lắng nhiều. Người thầy dạy anh nấu ăn cũng đã qua đời vào năm ngoái, nhưng nhìn núi non cằn cỗi ở đây lại không có đồ ăn, nên anh chỉ nghĩ đến làm sao để trở về hiện thực và ăn món tiểu long bao mà anh muốn ăn.
Diệp Lan vốn muốn đâm đầu vào tường làm mình hôn mê là có thể xuyên trở về, nhưng vừa mới đứng dậy, liền kéo theo một đám miệng vết thương lúc rơi xuống vách đá, đau đến mức anh bỏ ngay cái ý định này. Hơn nữa chính mình xuyên trở về chưa chắc đã có kết quả tốt gì, vì trước mắt, anh chưa nghe qua ai bị tai nạn máy bay mà còn sống được cả.
Diệp Lan kế thừa ký ức của nguyên thân, quyết định trước tiên phải hồi phục sức khỏe của chính mình. Dựa trên ký ức, anh thử vận hành linh lực trong cơ thể, chậm rãi đem tất cả vết thương chữa trị tốt một chút.
Trước mắt anh có tu vi kim đan, còn chưa đạt đến kỳ tích cốc nên vẫn phải lấp đầy bụng trước. Trên người thực ra có một không gian nhỏ, trong đó chỉ có hai cái bánh bao hấp, còn cứng đến nỗi chội chó còn chết, ngoài ra thì không có gì khác, để lấp đầy bụng chỉ có thể nhịn xuống mà tạm thời gặm gặm.
Sắc trời dần tối đi, khoảng cách thời gian Diệp Lan xuyên đến đã một ngày, anh chờ thương thế tốt hơn một chút, sao đó làm một chiếc ná đơn giản, chờ động vật đến sông uống nước liền đem chúng đánh ngất, cho mình một bữa thịt bổ sung thể lực nghĩ cách ra khỏi khu rừng này.
Điều quan trọng nhất bây giờ là làm cho vết thương của chính mình thuyên giảm, Diệp Lan suốt đêm dựa theo trí nhớ vận chuyển linh lực khắp người mình.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Lan liền đi ra ngoài tìm thức ăn, thực vật ở đây hoàn toàn khác với thế giới cũ. Anh tìm một chạc cây và một nhánh dây leo có tính đàn hồi làm một cái ná đơn giản.
Nói cho cùng cũng là vận khí anh tốt, nấp sau tảng đá ở cạnh sông được một lúc thì nhìn thấy một con gà rừng đang tìm nguồn nước, anh nhắm thẳng vào đầu trực tiếp làm nó bất tỉnh. Diệp Lan nhanh chóng lấy chủy thủ trong không gian ra giết chết rồi rửa nó sạch sẽ, anh đem nội tạng cùng lông gà chôn đi, để tránh những con vật khác ngửi thấy mùi máu mà chạy đến.
Diệp Lan quay trở lại hang động, nghĩ rằng mùi của lá thuốc sẽ rất nồng nên anh đi tìm hai chiếc lá lớn rửa sạch, lá cây này có mùi hương đặc trưng, anh dùng lá gói con gà lại rồi bôi bùn lên, làm gà ăn mày phiên bản đơn giản. Đốt một đống lửa đợi có than, thì cho gà ăn mày vào, đợi một giờ liền có thể ăn.
Đoán chừng một giờ trôi qua, Diệp Lan đem gà ăn mày mở ra, mới vừa mở ra đã ngửi thấy mùi hương đặc thù của con gà, màu sắc của gà cũng rất khá, hơi hơi ngả vàng, khiến người nhìn cảm thấy rất ngon miệng.
Đầu tiên Diệp Lan bẻ một cái đùi gà ra cắn một miếng, phát hiện thịt gà này không mềm như gà ở thế giới cũ mà là rất mềm, cảm thấy tinh thần lực của mình được xoa dịu, có lẽ là do có chứa linh lực nên khi ăn mới có cảm giác như vậy. Bởi vì gia vị không đầy đủ, trong không gian của anh đa phần toàn là rượu, ban đầu anh cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng, kết quả phát hiện hương vị thật sự không tệ.
Nếu có muối thì càng tốt, Diệp Lan nghĩ rằng chờ anh ra khỏi nơi này đến thế giới bên ngoài, anh sẽ lấp đầy không gian nhỏ bé của mình bằng một đống gia vị đủ loại.
“Diệp Lan”
“Diệp Lan! Ngươi ở đâu!”
Khi Diệp Lan đang ăn đến cái đùi gà thứ hai, anh nghe thấy vài tiếng kêu nhỏ vụn, anh tập trung lực chú ý, phát hiện chính mình không nghe nhầm.
Anh đoán rằng đó là tiếng của nam chính và những người khác đang đến