Hôm nay Giang Nam nhìn thấy Diệp Lan khi đang luyện tập, vừa đến bên cạnh thì phát hiện Giang Ninh cũng đang ở đó. Giang Ninh đang nói với Diệp Lan về cách sử dụng linh lực hiệu quả nhất, trong khi Diệp Lan một bên lắng nghe một bên vận dụng theo.

Giang Ninh bảo Diệp Lan ở trong thần thức tưởng tượng hình dạng vũ khí mà mình muốn, hơn nữa dùng tinh thần lực khống chế linh lực đến điều khiển. Diệp Lan dựa theo phương pháp này thực hiện, thấy rằng nó thực sự hiệu quả.

Giang Nam đối với việc này cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao mấy ngày nay ba người bọn họ đều ăn cơm cùng nhau, sau khi Giang Nam đề nghị mình sẽ phụ trách chi phí nguyên liệu, Diệp Lan phụ trách nấu, Giang Ninh đề nghị hắn cũng muốn tham gia, mà Diệp Lan cũng quyết định để Giang Ninh chỉ đạo mình.

Hôm nay luyện tập xong, ba người đi đến Thiện Đường, Giang Nam hỏi bọn họ có muốn ăn cá không, Thiện Đường hôm nay có làm cá viên, nghe hương vị cũng rất thơm, tin rằng sau bếp vẫn còn cá tươi cho bọn họ.

Trải qua mấy ngày ở chung, Diệp Lan phát hiện Giang Ninh tương đối thích ăn cay, Giang Nam chỉ cần là thịt liền không cự tuyệt. Cho nên hôm nay anh tính làm một nồi cá hầm ớt, tê cay ngon miệng lại có thịt, vừa lúc thích hợp với ba người bọn họ.

Diệp Lan phụ trách chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, hai người còn lại nhìn anh ở phía sau bếp ngoài lấy cá ra, còn lấy thêm giá đỗ, rau diếp cùng trứng gà. Ngoài cá, bọn họ rất ít ăn giá đỗ, linh lực hàm chứa trong đó quá ít, chỉ có bá tánh bình thường sẽ thích ăn. Nhưng trong bếp có rất nhiều chủng loại phong phú, cho nên điều này cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao có một số đệ tử ngoại môn tiến vào cũng sẽ hoài niệm hương vị dân gian.

Việc đầu tiên Diệp Lan tiến vào phòng bếp nhỏ chính là đem cá xử lý sạch sẽ. Không thể không nói, nguyên liệu nấu ăn của thế giới này đối với một đầu bếp như anh mà nói là phi thường tốt. Con cá này vẫn còn tung tăng nhảy nhót, còn có sức sống như vậy, nhất định chất thịt rất không tồi.

Hai người còn lại nhìn Diệp Lan lọc xương cá, gỡ chỉ, cuối cùng cắt cá thành từng lát mỏng, bọn họ biết hôm nay có thể ăn món mới.

Diệp Lan trước tiên ướp cá với một chút bột trắng cùng lòng đỏ trứng, tiếp theo là nấu chế phối liệu, nơi này không có sẵn nước cốt nên anh phải tự mình làm. Đứng ở một bên, Giang Nam được anh bảo rửa giá đỗ, hắn cần phải loại bỏ rễ, còn rau diếp thì cần cắt thành khúc dài và đều. Giang Ninh chịu trách nhiệm cắt rau diếp, Giang Ninh giỏi kiếm thuật nên vấn đề này đối với hắn không khó.

Sau khi nước cốt đã được làm xong, Diệp Lan đun nóng dầu trong một nồi khác, cho hành, gừng, tỏi cùng hoa tiêu vào xào cho đến khi có mùi thơm, sau đó cho nước cốt vừa làm xong vào xào cho đến khi dầu chuyển sang màu đỏ hồng, cuối cùng cho thêm một chén nước lớn vào đun sôi.

Một bên hai người đem giá đỗ cùng rau diếp xử lý tốt, Diệp Lan trước tiên cho giá đỗ và rau diếp vào nồi luộc chín vớt ra, sau đó cho cá đã thái mỏng vào luộc chín lần nữa rồi lại vớt ra. Một chén cá luộc nóng hầm hập cơ bản hoàn thành. Cuối cùng rải hành, hoa tiêu, ớt khô, mè trắng và các nguyên liệu khác rồi rưới dầu nóng lên. Bị dầu xối qua một lần, từng miếng cá xèo xèo rung động, tỏa ra mùi thơm nồng nặc, ngay cả Giang Ninh vốn rất bình tĩnh cũng không nhịn được một phen nuốt nuốt nước miếng, cá hầm ớt đủ sắc hương vị đã sẵn sàng.

Giang Nam vốn đã ở một bên không nhịn được đem cơm cho ba người dọn tốt, tỏ vẻ chỉ cần đem cá hầm ớt ra là ăn ngay, nói giỡn, với món ăn ngon như vậy mà Giang Nam nhịn được thì hắn còn muốn tăng cân nữa không?

Món cá hầm ớt này thoạt nhìn rất cay, bên trên đều là ớt khô đỏ, còn có cả dầu xào ớt, phần thịt cá được ướp đủ dai không bị nát khi gắp lên.

Ăn miếng đầu tiên, Giang Nam đã cảm nhận được mùi vị tê cay của cá, bên trong cá mềm và mịn, khi thái cá đã được lấy hết xương nên không sợ bị hóc, các món ăn kèm cũng rất ngon, rau diếp giòn và ngon, thấm đẫm vi cay nồng của nước sốt, giá đỗ cũng phi thường ngon, ăn kèm với cơm rất thơm, thật đáng tiếc khi Thiện Đường không thường dùng nó nấu món ăn.

Khi Diệp Lan gắp lên miếng cá bỏ vào miệng, liền cảm nhận thấy sự khác biệt ở loài cá trong thế giới này, mặc dù gia vị không đầy đủ như trước đây, nhưng bù vào đó là nguyên liệu tươi và chất lượng cao. Mùi vị của thịt còn ngon hơn trước, còn có khi ăn vào có thể cảm nhận được linh lực bị tiêu hao đang chậm rãi được bổ sung, đây là trải nghiệm giữa vị giác và tinh thần.

Giang Ninh ở một bên cũng ăn rất vui vẻ, hắn là song linh căn hỏa mộc, ớt cay chứa đựng linh khí, có thể khiến linh khí của hắn càng thêm sung túc. Hắn thực thích ăn cay, món này rất cay, hơn nữa cũng phi thường mỹ vị, sau khi ăn, hắn có cảm giác thập phần thoải mái.

Món cá hầm ớt này càng ăn càng cảm thấy cay, nhưng mấy người họ đều không dừng lại được.

“Diệp Lan, nếu ngươi không tu luyện trong tông môn của chúng ta, ngươi nhất định sẽ trở nên giàu có bằng cách mở cửa hàng cho riêng mình”

Giang Nam ăn no một nữa không khỏi thở dài, hắn nghe nói dân gian mỹ thực rất nhiều, nhưng mẫu thân hắn chưa bao giờ cho mình ăn đồ ăn không có linh lực, nhà hắn gia giáo nghiêm ngặt, không cho hắn thèm ăn, cho nên hắn đối với dân gian mỹ thực khao khát nhưng chưa bao giờ được nếm thử, nói vậy chắc cũng sẽ ngon như món này đi?

“Ta đã ăn qua món dân gian vài lần, nhưng chưa bao giờ thấy món nào ngon như của Diệp Lan làm.”

Giang Ninh ở một bên nói, hắn lúc nhỏ có cùng phụ thân đi dã ngoại, tuy nhiên mỹ thực dân gian nhiều thì nhiều, nhưng nguyên liệu nấu ăn không có chứa nhiều linh lực như của bọn họ, hơn nữa phụ thân khi đó cũng đã tích cốc, tuỵ tiện tìm mấy khách điếm hương vị thật sự chẳng tốt lắm, không ngon như này.

Diệp Lan nghe bọn họ nói chuyện về dân gian thì rất tò mò, trong trí nhớ của nguyên chủ, anh không tìm thấy chuyện gì có liên quan đến dân gian. Khi được cha mẹ nam chính nhặt về còn quá nhỏ nên không có ký ức gì, hơn nữa trong môn phái chú trọng việc tu hành, bình thường chỉ có tu luyện, rất ít đệ tử có thể tự mình xuống núi, lần trước bọn họ vẫn là rút thăm để cùng nhau đi thí luyện.

Giang Ninh tạm dừng một chút rồi nói tiếp: “Vào tháng ba và tháng chín nam nay, đệ tử nội môn chúng ta sẽ đi giúp bá tánh trồng trọt và thu hoạch, các ngươi có thể đi chợ xem thử, ở đó thức ăn cũng phi thường phong phú.”

Trông môn phái, đệ tử nội môn được phép xuống núi, còn đệ tử ngoại môn thì ngược lại, vì còn quá trẻ hoặc tu vi không đủ. Con đường xuống núi rất hiểm trở, nên không cho phép họ đi, tuy nhiên đệ tử nội môn phải phụ trách xử lý những việc vặt vãnh này mỗi năm.

Đến cảnh giới nguyên anh, các đệ tử bất đầu tiêu diệt yêu ma quỷ quái cho dân chúng, giải quyết các nhu cầu của các môn phái khác, đây là nguồn thu chính của môn phái, cũng là nguồn thu nhập của các đệ tử.

Diệp Lan vui vẻ hỏi: “Thế không phải vẫn còn một tháng sao?”

Hiện tại là tháng hai, việc gieo trồng mùa xuân vào tháng ba cũng chuẩn bị bắt đầu, Diệp Lan nghĩ khi đó có thể tới khu chợ thu thập một ít nguyên liệu cùng gia vị, hơn nữa anh còn có thể nếm thử mỹ thực của thế giới này.

“Ừm, đến lúc đó chúng ta có thể làm thành một tổ.” Giang Ninh thấy anh vui vẻ như vậy, hắn ta cũng không nhịn được mà cười, cậu ta đã cứu mình một mạng, việc chính mình chiếu cố cậu ta cũng là điều đương nhiên. Nếu đến lúc đó cậu ta có mệt mỏi, chính mình còn có thể giúp cậu ta hoàn thành phần việc của mình.

Giang Nam lúc này đang cắm cúi ăn cơm, cảm thấy mình thật sự thừa thãi nhưng lại nghĩ mình đã cọ cơm lâu như vậy cũng nên quan tâm đến Diệp Lan một chút, dù sao ở đây tu vi cả hai bọn họ so với Diệp Lan cao hơn một bật, hắn vội vàng nói mình cũng muốn đi. Vừa nói vừa múc một bát cơm rồi trộn nước canh vào cơm, hắn ước lượng chính mình còn có thể ăn thêm một bát cơm đầy nữa.

Lần này Giang Nam ăn no quá rồi, nằm dài trên ghế chẳng dậy nổi, dọn dẹp bát đũa do Diệp Lan và Giang Ninh đảm nhiệm. Lúc rửa bát thì Giang Ninh mới đề xuất buổi chiều đưa Diệp Lan đến sau núi luyện tập, ở đó thực vật nhiều, thích hợp với công pháp mộc hệ của anh.

“Như vậy có thể làm chậm trễ thời gian tu luyện của ngươi không?”

Diệp Lan ngượng ngùng nói.

“Không thành vấn đề, chúng ta cũng có thể cùng nhau luyện tập.”

Thế là hai người liền quyết định như vậy.

( mọi người có hoan mang như tui hông, tui không biết Diệp Lan là 1 hay 0, để làm từ từ xem sao, chứ dạo này có nhiều bộ công thùy mị nết na lắm, tui sợ để tag chủ thụ, cái làm đến cảnh ổng là công, gãy cổ như chơi. Khi xát định rồi tui sẽ để tag sau nhe.)  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play