Giang Ninh cũng không ăn không công một bữa ngon, liền thực tự giác nhận nhiệm vụ dọn dẹp bát dĩa, Giang Nam ở một bên cũng ý thức được đi hỗ trợ, dù sao thiếu chủ của tông môn cũng đã ra tay, chính mình ngồi đó cũng không thích hợp lắm.
Hai người cũng thật nhanh chóng thu thập tốt đống bát đũa, Giang Ninh xoay người nhìn Diệp Lan tựa hồ đang suy nghĩ về việc luyện tập của mình, người nọ đang đối mặt với chậu hành mà sư phó trong phòng bếp trồng. Ân, không sai, cậu là đang đối mặt với chậu hành lá được thái nhỏ mà sử dụng linh căn hệ mộc của mình, thậm chí còn muốn dệt chúng thành một tấm lưới phòng thủ nhỏ.
“Ngươi phải học được cách sử dụng ý thức của mình để kiểm soát hình dạng của chúng”
Sau khi Diệp Lan thất bại lần thứ hai, Giang Ninh nhịn không được nói:”Ngươi xem giống như này, nghĩ xem trong ý thức của mình muốn khống chế thứ gì, sau đó dùng linh lực của mình để khống chế nó.”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay ra trước mặt Diệp Lan, dệt hành lá thành một tấm lưới phòng ngự nhỏ dày đặc, hơn nữa hắn còn đem chúng trở lại hình dạng ban đầu mà không có hư hao gì.
“Thật là lợi hại!”
Diệp Lan nhịn không được cảm thán, thầm nghĩ chỉ có cây dây leo thể trạng to lớn mới có thể làm lưới phòng thủ, không thể ngờ được Giang Ninh cư nhiên có thể làm được điều đó với loại cây nhỏ như vậy.
Giang Ninh không khỏi có chút buồn cười khi nhìn thấy hai mắt sáng ngời của anh, Giang Ninh biết đệ tử ngoại môn không học được nhiều loại công pháp như các đệ tử nội môn như bọn họ. Diệp Lan có thể dựa vào chính mình tiến vào nội môn đã thực không tồi, bất quá không ai không thích cảm giác người khác sùng bái mình, cho nên hắn mới có thể cảm thấy vui vẻ muốn cười.
Giang Ninh thấy cậu ta thích tu luyện như vậy, nên đề nghị có thể chỉ đạo cho riêng mình Diệp Lan các cách thức luyện tập.
Lần trước hắn được Diệp Lan cứu, đến bay giờ vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt để báo đáp, trước đó hắn đề nghị tặng Diệp Lan linh thạch thượng đẳng, nhưng bị Diệp Lan cự tuyệt, công pháp này đó thì môn phái của họ đều sẽ dạy. Hiện tại, nhìn thấy Diệp Lan có chí cầu tiến như vậy, hắn liền biết như thế nào để báo đáp ân tình.
Trái lại bên này, Diệp Lan đối với ý kiến mà hắn đưa ra lại có chút trầm tư.
Sở dĩ anh cự tuyệt linh thạch là bởi vì cảm thấy người cứu hắn là nguyên chủ, chính mình nhận lấy thì có chút xấu hổ, sợ nhịn không được mà đem linh thạch tiêu hết, nhưng đối với lời đề nghị chỉ đạo mình thật ra có chút động tâm. Theo lối tư duy người hiện đại của anh, cũng không dễ gì có thể tiếp thu chính mình có linh lực, có chút chống đỡ không được mỗi ngày đều phải học công pháp mới.
Nếu là có thêm Giang Ninh chỉ đạo, anh có thể tu luyện nhanh hơn, hơn nữa còn có thể tăng tiến tu vi của mình, chẳng phải đến lúc đó, anh có thể đi chu du khắp mọi nơi rồi sao?
Hơn nữa, cho dù nguyên chủ có thể xuyên trở về, thì những tu vi này cũng sẽ không biến mất, đây cũng là một loại báo đáp nhân tình cho nguyên chủ.
Diệp Lan vẫn yêu cầu Giang Ninh cho mình suy nghĩ thêm hai ngày.
Diệp Lan thấy đây là một bộ truyện theo hướng NP tu chân, rồi mở hậu cung, bởi vì thiên hướng tính dục nên anh thường đọc văn chủ công. Tuy không đọc được nhiều chương, nhưng qua giới thiệu anh biết nhân vật chính sẽ gặp rất nhiều người trong suốt khoản thời gian chu du của mình. Bọn họ đều rất nổi bật và xinh đẹp, hơn nữa đều phải lòng nam chính Giang Ninh, mà Giang Ninh cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà hướng tới đỉnh cao nhân sinh, so với phụ thân hắn càng trở thêm ngưu bức*.
Diệp Lan trước đó còn chưa đọc truyện xong nên không biết hướng đi của cốt truyện, chỉ biết Giang Ninh sẽ ra ngoài thí luyện, rồi mở hậu cung.
Trên thế giới này, có thể tự do yêu đương, bất luận mối quan hệ nào cũng có thể công nhận, và nam nam cũng có thể kết thành đạo lữ.
Diệp Lan không sợ Giang Ninh coi trọng mình hay mình coi trọng Giang Ninh, Diệp Lan ở thế giới này cùng hắn giống nhau, tuy rằng nguyên thân diện mạo so với trước đây có chút tao nhã, nhưng trong thế giới tràn ngập khí tức tu chân, không có chuyện có người lớn lên xấu xí, cho nên đặt ở trong một đám người, mặt mình cũng bình thường.
Đánh giá sinh hoạt hai mươi ba năm trước của mình, bản thân Diệp Lan cho rằng mình cũng là một, bình thường sẽ thích những nam sinh lớn lên xinh đẹp, nam chính tuy rằng lớn lên rất đẹp trai, nhưng này lại đẹp đến quá có tính công kích. Diệp Lan thích loại hình mỹ nhân mềm mại đáng yêu, chỉ là tính cách Diệp Lan tương đối dè dặt, hơn nữa ở thế giới ban đầu của anh cũng không mấy chấp nhận tình yêu đồng giới nên từ trước đến nay anh chưa từng nói đến chuyện yêu đương.
Hỏi tại sao Diệp Lan lại biến cong, hẳn là bởi vì bị cha mẹ bỏ rơi từ khi còn nhỏ, lại ở cô nhi viện nhìn thấy dì trong căng tin giống người phụ nữ đanh đá cãi nhau cùng chú đầu bếp, khiến trái tim nhỏ bé của anh tổn thương đi?
Nghe nói dì lúc trẻ rất xinh đẹp, thậm chí còn được nhiều người theo đuổi, sau này lại chọn gã đầu bếp không có tiền nhưng miệng lại ngọt, có thể dỗ người khác này. Tuy nhiên sau khi trải qua sự tàn phá của sinh hoạt, củi gạo mắm muối, giờ dì trong như một bà cô trung niên.
Nghĩ đến đây, Diệp Lan không khỏi thở dài, cuối cùng thế gian ân ân ái ái vẫn rơi vào nhạt nhẽo và ồn ào.
Anh không có đủ năng lực và dũng khí để trao tình yêu, gia đình đẹp đẽ cho một cô gái, để đảm bảo rằng cô ấy sẽ không từ một cô gái xinh đẹp trở thành một cô gái đanh đá như dì. Hơn nữa cũng sợ chính mình có gen bỏ rơi người khác, vạn nhất giống cha mẹ mình, thì thật là tội lỗi.
Diệp Lan được sư phụ nhận nuôi năm mười hai tuổi, một bên đi học một bên học nấu ăn, ngoài việc học trù nghệ, sở thích của anh là đọc tiểu thuyết. Một ngày nọ, anh vô tình đọc được một quyển tiểu thuyết đam mỹ tu chân, tâm liền hướng tới loại tình yêu này, không có con cái, hai bên không màng thế tục mà ở bên nhau. Họ vượt qua mọi khó khăn và sống hạnh phúc cho đến tuổi già, thật tuyệt vời làm sao.
Rốt cuộc thì anh vẫn là người theo chủ nghĩa lãng mạn.
Sở dĩ Diệp Lan phải suy nghĩ hai ngày, nguyên nhân là vì anh sợ bị Giang Ninh nhìn ra mình không giống với người ở thế giới này, cũng sợ Giang Ninh đến lúc mở hậu cung chính mình sẽ xấu hổ, vạn nhất mình xem trọng một ai đó trong hậu cung của hắn thì sao a? Trong phần giới thiệu tóm tắt về hậu cung của tên đó đều có tướng mạo phi thường tốt.
Hai ngày này Diệp Lan luyện tập như bình thường, nhưng Giang Ninh và Giang Nam vừa đến giờ ăn liền tới gặp hắn, Giang Nam là vì cọ cơm, từ ngày đó, hắn liền mỗi ngày bỏ vốn ra mua nguyên liệu nấu ăn. Trong khi Giang Ninh thì đợi khi nào anh đồng ý yêu cầu chỉ đạo của mình.
Trong ba người họ, Giang Ninh không học công pháp cùng nhau, đều này giống với ban cao cấp và ban trung cấp ở hiện đại.
Không phải môn phái phân chia cấp bậc, mà là bọn họ từ ngoại môn tiến vào nội môn, năm đầu phải nỗ lực đem tri thức toàn bộ nhớ kỹ, bọn họ cần học thêm những điều cơ bản trong các khóa luyện tập hằng ngày, để tránh ở năm thứ hai khi học chung sẽ theo không kịp.
Trong quá trình luyện tập thực chiến, mọi người đều ở cùng nhau, cho nên sau khi luyện tập xong, hai người liền tới tìm Diệp Lan.
*ngưu bức chỉ sự lợi hại, mạnh mẽ mang ý bất nhã. Ví dụ: đại hán này thật ngưu bức = thằng này trâu bò thật.
(Đôi lời muốn nói: cùng mình đoán xem này là chủ công hay chủ thụ nè, tui cũng hoan mang lắm. Mình sẽ đăng truyện vào thứ tư và thứ bảy mỗi tuần, mà nếu không thấy thì tại ngày đó mình bận sắp mặt…😁😁😁)