Chương 3: Thịt kho tàu
Lại nói đến Diệp Lan bên này, một ngày sau khi trở về môn phái, anh tiếp tục cùng đồng môn tu luyện, các đệ tử Thanh Sơn phái không chỉ tu luyện linh lực mà còn muốn cùng đồng môn luận bàn thực chiến.
May mắn chính là, Diệp Lan bị thương ở chân, chỉ có thể tu luyện linh lực, bằng không anh hiện tại sử dụng không quen công pháp của thế giới này, nếu luận bàn thì chỉ có thua thảm hại cho mà xem.
Anh không cần lên luận bàn, Diệp Lan theo dõi nhất chiêu nhất thức của mấy đồng môn bọn họ, anh cảm thấy chúng có phần giống với những bộ phim võ thuật mà anh từng xem trước đây, điểm khác biệt chính là bọn họ có thể triệu hoán những thứ có thuộc tính linh căn của mình.
Tỷ như Hà Lạc Lạc thuộc linh căn thủy hệ, nàng có thể ngưng tụ những giọt nước trên cây thành lợi kiếm sắc bén, trong khi Giang Nam thuộc linh căn hệ mộc, có thể triệu hồi những cây dây leo xung quanh để chặn những thanh thủy kiếm.
Diệp Lan cảm thấy rất khó tin, thậm chí có chút nóng lòng muốn thử, anh nhớ lại ký ức của nguyên chủ, biết mình có mộc hệ linh căn nên thử triệu hoán dây leo.
Sau khi thử triệu hồi, anh mới nhận ra rằng điều đó cũng không dễ dàng gì, dù dây leo có di chuyển nhưng không thể kết thành một tấm lưới như Giang Nam. Anh dùng hết tất cả linh lực của mình cũng chỉ có thể khiến chúng quấn vào nhau mà không ra hình ra dạng nào.
Diệp Lan trong lòng thầm nói: Quả nhiên, giữa anh và những đệ tử nội môn này vẫn có chút chênh lệch, chính mình phải nỗ lực tu luyện nhiều hơn, mới không làm người khác hoài nghi anh.
Liên tục như vậy qua mấy ngày, thương thế của Diệp Lan cũng lành hẳn , đối với anh mà nói quả là một phát hiện lớn, vết thương ở thế giới này hồi phục lại rất nhanh.
Có thể là bởi vì đồ ăn ở đây điều có chứa linh lực, ở thế giới cũ nếu thương gân động cốt tốt nhất cũng phải trên trăm ngày mới khỏi à?
Hôm này Diệp Lan cùng Giang Nam đến Thiện Đường ăn cơm, đối mặt với chén canh thịt, Diệp Lan nhịn không được mà hỏi Giang Nam, nội môn ở đây có chỗ nào có thể tự mình nấu nướng không?
Sau khi trở về từ rừng rậm anh cũng dần trở nên thân thiết với Giang Nam hơn.
Các đầu bếp của Thanh Sơn phái đều chú trọng đến việc bảo tồn linh khí trong đồ ăn, đa số món đều là nguyên nước nguyên vị, mùi vị đều thập phần nhạt nhẽo, một số linh thực còn có thể ăn sống, họ chỉ cần rửa sạch rồi đưa cho các đệ tử mà không thêm bất cứ gia vị nào khác. Thậm chí ngay cả thịt cũng chỉ đại loại như món gà hấp, ăn mấy ngày anh liền cảm thấy khó có thể chịu đựng.
Giang Nam suy nghĩ một chút, liền nghĩ đến một chỗ, Hắn nói với Diệp Lan: “Có cái phòng bếp nhỏ mà ngươi có thể dùng, bình thường không có người đến đó, nhưng thỉnh thoảng sẽ có người sai người hầu đến đó làm vài món.”
Hắn cũng là một thành viên trong số bọn họ.
Hắn có một gã sai vặt, nhưng mẫu thân không cho hắn làm việc gì quá đặc biệt, bà thường mời hắn đến Thiện Đường ăn cơm cùng mấy đệ tử khác. Hắn cũng chấp nhận rồi, chỉ là đôi lúc bản thân thèm, sẽ bảo gã sai vặt đi phòng bếp nhỏ làm cho mình vài món ăn.
Sao này, lão mấu thân thấy hắn mỗi lần về nhà thể trọng đều tăng lên, đứa con trai quý giá của mình lại trở thành một tiểu mập mạp, liền quy định hắn một tháng chỉ có thể ăn bốn lần.
Tháng này hắn chỉ mới tới bếp nhỏ một lần, chính là bảo gã sai vặt dựa theo phương pháp làm của Diệp Lan, làm gà ăn mày, sau này hắn bận việc tu luyện nên không đi phòng bếp đó nữa.
Hiện tại Diệp Lan nói đến chuyện này, hắn có chút nóng lòng muốn thử, không biết Diệp Lan làm những món khác có ngon như gà ăn mày hay không.
Cả hai người đều thuộc phái hành động, thậm chí cơm liền không ăn, xoay người đi Thiện Đường mua nguyên liệu.
Thiện Đường không chỉ là nơi ăn uống mà còn thông với nhà bếp, các đệ tử cũng có thể trực tiếp mua nguyên liệu nấu ăn, chủ yếu là để thuận tiện cho những đệ tử có tiền.
Trên người Diệp Lan không có linh thạch, Giang Nam liền đề nghị để hắn mua nguyên liệu trong khi Diệp Lan sẽ nấu. Diệp Lan xem xét số nguyên thạch ít ỏi mà mình có cũng không từ chối.
Hai người cùng sư phó nhà bếp hai cân thịt ba chỉ, cùng với hành, gừng, ớt cay và mấy nguyên liệu khác, đồng thời lấy thêm một cái cải trắng.
Diệp Lan quyết định làm món thịt kho tàu cùng cải trắng chua cay, vừa lúc chay mặn phối hợp.
Đến căn bếp nhỏ, anh bắt đầu rửa sạch nguyên liệu, bước đầu tiên là đem phần da phía trên thịt ba chỉ dùng lửa hơ cháy một lần để loại bỏ lông và mùi tanh.
Sau đó, Diệp Lan dùng dao cạo bỏ phần da bị hơ của thịt ba chỉ, rồi rửa sạch lại bằng nước.
Khi cắt thịt ba chỉ không thể cắt quá lớn cũng không được quá nhỏ, nếu nhỏ quá sẽ làm mất hình dạng của thịt, nếu lớn quá sẽ rất khó ăn, nên cắt thành từng miếng vừa đủ. Anh có thói quen luộc thịt để lấy nước máu, xong lại dùng nước rửa lại thêm một lần.
Sau khi xử lý tốt, Diệp Lan cũng không vội đổ dầu vào nồi.
Muốn thịt ba chỉ béo mà không ngấy, cần xào trực tiếp thịt trong nồi để lấy bớt phần mỡ trong thịt, Diệp Lan chất phần mỡ ra một tô khác, phần mỡ này một lúc có thể dùng để xào cải trắng chua cay, phần thịt ba chỉ cũng được anh vớt ra để sang một cái tô sạch.
Bước thứ hai là lên màu cho thịt, cho mỡ vào nồi một lượng vừa phải, sau đó cho đường phèn vào đảo đều đến khi đường tan rồi chuyển sang màu cánh gián, lúc này không nên để lửa quá lớn, tránh tình trạng làm đường bị đắng.
Sao khi đường tan hết, cho thịt ba chỉ lúc trước đã sơ chế vào, đảo đều cho đến khi thịt được phủ đều màu, tiếp theo đó để các gia vị và nước tương vào.
Diệp Lan không ngờ được trong bếp lại tìm thấy bạch chỉ nên cho một ít vào khử mùi, sau đó Diệp Lan cho một ít rượu trắng vào để tăng thêm hương thơm cùng khử tanh.
Cuối cùng, đổ một bát nước ấm, cho hành lá vào, đậy nắp lại, đun trên lửa lớn trong nửa tiếng, sau đó nước sẽ đọng lại, thịt kho tàu thơm ngào ngạt đã sẵn sàng.
“Thơm quá a, Diệp Lan, sao lúc trước ta chưa từng thấy ngươi làm như vậy?”
Giang Nam không khỏi chảy nước miếng khi ngửi thấy mùi thơm.
Nói ra cũng thật xấu hổ, Giang Nam tuy rằng thích ăn, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thịt lợn thơm như vậy.
Hắn là người Giang gia, từ nhỏ lớn lên trong tông môn, Thanh Sơn phái không chú trọng vào ham muốn cá nhân, một trong số đó là ham muốn ăn uống. Phụ thân, mẫu thân cũng đã tích cốc, hắn khi còn nhỏ, hắn có thể ăn tất cả những thứ hắn muốn ăn, đồ ăn đều do gã sai vặt trong nhà làm cho, lớn lên một chút liền bị đưa tới nội môn học tập.
“Này là cách làm của dân gian, lần trước ta đi trợ giúp người dân đã ăn qua một lần, liền hỏi xin cách làm của họ.”
Diệp Lan vừa nói vừa rửa cải trắng.
Đệ tử trong môn phái mỗi năm đều phải đến dân gian làm nhiệm vụ tu hành, trợ giúp dân chúng làm việc, ngoại môn cùng nội môn bất đồng, lý do này phi thường hợp lý, không sợ Giang Nam sẽ không tin.
Vừa nói, động tác trên tay Diệp Lan cũng không dừng lại, anh đem cải trắng xé thành từng miếng đều nhau, sau đó cho nước tương, giấm, đường, bột trắng và nước vào tô khuấy đều làm thành nước sốt. Nơi này không có loại nước tương như nước tương lão Trừu, nên anh không thể bỏ vào.
Phòng bếp ở đây có hai cái lò, vừa vận có thể đồng thời làm cải trắng xào cay, Diệp Lan đem nồi làm nóng, cho mỡ lợn vừa nãy vào, đem ớt khô cùng tỏi băm vào đảo đều, cho đến khi có mùi thơm thì cho cải trắng vào. Trước đem cải trắng xào cho mềm rồi cho nước sốt đã chuẩn bị sẵn, cuối cùng cho hành lá, xào đều là có thể cho ra nồi.
Món cải trắng xào nóng hổi có vị chua cay thoang thoảng, mùi hương thập phần hấp dẫn, Giang Nam không thể nhịn xuống nuốt nuốt nước miếng.
Trước khi làm thịt kho Diệp Lan cũng đã nấu cơm, bên trong cũng cho một ít mỡ lợn, mở nắp ra nhìn đến từng hạt trong suốt sáng trong, quyện lẫn mùi mỡ lợn thoang thoảng.
Anh lấy cơm ra, để Giang Nam đem cơm cùng cải trắng chua cay lên bàn trong phòng bếp nhỏ, chính mình thì đi xem nồi thịt kho tàu.
Vừa mở nắp nồi đã ngửi thấy mùi thơm nồng đậm của thịt, Diệp Lan dùng một chiếc đũa chọc vào miếng thịt, đũa dễ dàng chui vào.
Đây mới là món người bình thường nên ăn, Diệp Lan nhìn món thịt kho màu sắc tươi đẹp nhịn không được mà muốn rơi nước mắt, nghĩ đến những gì mình đã ăn mấy ngày nay, anh thật sự hoài niệm về quá khứ trước đây.
Diệp Lan cũng không dừng lại, anh đem củi lửa lấy ra, bỏ hoa hồi cùng hành lá, chờ nước đọng lại rồi cho ra khỏi nồi.
Lúc anh cầm thịt kho đi ra bàn ăn, phát hiện Giang Nam dáng háo hức nhìn đồ ăn trước mặt, bộ dạng như muốn ăn mà vẫn nhịn vì lễ độ, Diệp Lan không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
“Ăn thôi, món này gọi là thịt kho tàu, đây là cải trắng chua cay, có thể ăn cải trắng trước để khai vị.”
Diệp Lan đặt thịt kho tàu xuống, cùng Giang Nam động đũa ăn cơm.
“Ưm~, ngon quá a, như thế nào càng ăn càng cay?”
Giang Nam ăn một ngụm lớn cải trắng chua cay, vị chua cay bùng nổ trong khoang miệng của hắn, chua chua, cay cay, hơn nữa còn rất thơm, càng ăn càng đói, hắn không khỏi ăn thêm một ngụm cơm lớn.
Sau đó Giang Nam gắp một miếng thịt kho tàu, miếng thịt lớn nhỏ vừa vận, dùng đũa kẹp lấy cảm giác thịt có chút mềm, mùi cũng thực thơm.
Tuy hắn là một người mập mạp, nhưng bình thường hắn một chút cũng không muốn ăn thịt mỡ vì nó quá béo, nhưng hiện tại món thịt này ngon đến nỗi, hắn một ngụm cắn xuống, liền mở to hai mắt nhìn.
Món thịt kho tàu vừa mềm vừa dẻo, không hề có cảm giác béo ngậy mà ngược lại mềm mại, thịt nạc không dính, có loại cảm giác vừa bỏ vào miệng liền tan, ăn xong trong miệng liền tràn ngập mùi thơm của thịt.
Ăn xong miếng đầu tiên, Giang Nam liền một phát mất tự chủ, chỉ thấy hắn một miếng tiếp một miếng bỏ vào miệng, phối hợp và cơm vào miệng, tốc độ rất nhanh.
“Ăn từ từ thôi, nhiêu đây phân lượng đủ cho hai người chúng ta mà.”
Diệp Lan không khỏi cười thầm, đối với một đầu bếp mà nói, không có gì hạnh phúc hơn việc được người khác công nhận tài nấu nướng của mình. Hơn nữa, món thịt kho tàu này cư nhiên cũng có một chút khí tức của linh khí, thật sự là ngoài ý muốn.
Nguyên liệu nấu ăn của nội môn đa số được mua từ người dân, tuy rằng phẩm chất so với ngoại môn tốt hơn, nhưng linh khí không đậm bằng những sinh linh trong rừng, tối thiểu chỉ có một ít. Vì vậy, để đảm bảo linh khí giữ lại nhiều hơn, Thiện Đường mới có thể nấu đến “nguyên nước nguyên vị’ như vậy.
Diệp Lan vốn tưởng rằng để có hương vị thơm ngon thì linh khí sẽ tan đi toàn bộ khi nấu, nhưng hóa ra so với anh nghĩ tốt hơn nhiều, ít nhất hiện tại phần lớn linh khí vẫn còn được giữ lại, tuy rằng so với Thiện Đường kém một chút, nhưng ít nhất nó có vị rất ngon a.
“Các ngươi như thế nào lại ăn cơm ở đây?”
Nghe thấy có người nói chuyện, Diệp Lan ngẩng đầu lên nhìn thấy Giang Ninh.
Giang Ninh vừa bước vào phòng bếp nhỏ đã nhìn thấy DIệp Lan và Giang Nam đang ăn gì đó, hắn rất tò mò từ khi nào mà hai người này quan hệ tốt như vậy?
Hôm nay Giang Ninh nghiên cứu công pháp hệ hỏa của mình, nên bỏ lỡ giờ ăn trong Thiện Đường. Đồ ăn để lại cho hắn cũng đã nguội, nghĩ rằng đến phòng bếp nhỏ để hâm nóng một chút, không ngờ lại gặp hai người kia ở đây.
“Ta làm chút thịt kho tàu, ngươi có muốn cùng ăn không?”
Diệp Lan thấy Giang Nam không lên tiếng, ngượng ngùng chánh làm Giang Ninh xấu hổ, Diệp Lan liền tự mình lên tiếng hỏi.
Lúc này Giang Nam đang mải mê ăn uống, không để ý đến biểu ca của mình, à, xét theo tuổi tác thì GIang Ninh là biểu ca của hắn, gia gia của hắn cùng gia gia của Giang Ninh là huynh đệ, mặc dù cách nhau mấy thế hệ nhưng họ quả thực là huynh đệ ruột.
Giang Ninh có chút buông lỏng, trước đây Diệp Lan đã cứu hắn, nhưng bọn họ lúc trước quả thực không quen, chính hắn vẫn luôn ăn một mình.
Những hương vị này quả thực rất thơm, vì thế GIang Ninh đáp: “nếu không phiền”
Dù sao chính mình cũng đến đây ăn cơm, cùng nhau ăn cũng không có vấn đề gì, hơn nữa món gà Diệp Lan làm trước đó quả thực rất ngon.
“Không phiền, không phiền.” Diệp Lan vội vàng đáp ứng.
Ngươi là nam chính, đương nhiên không phiền, nhân tiện còn có thể cho ta ôm đùi một chút, Diệp Lan thầm nói trong lòng.
Đáng tiếc Giang Ninh không nghe được tiếng lòng của Diệp Lan.
Diệp Lan giúp hắn xới một chén cơm, Giang Ninh liền ngồi xuống cùng nhau ăn.
Hắn đầu tiên là gắp một miếng thịt kho tàu, cái này màu sắc thoạt nhìn rất đẹp mắt, đưa vào miệng, hắn liền cảm thấy ánh mắt của mình thật tốt, quả nhiên đồ ăn đẹp mắt sẽ rất ngon.
Giang Ninh trước đây cũng đã từng ăn qua món thịt kho tàu tương tự, nhưng là thịt lợn không phải quá béo thì là quá dai, khiến hắn không thích ăn thịt lợn lắm, hiện tại món thịt kho tàu này phi thường mềm mại, hơn nữa còn rất ngon miệng.
Một bữa cơm qua đi, Giang Nam ăn đến nằm liệt trên ghế, hắn vừa rồi không nhịn được đem nước cải trắng chua cay cho vào cơm trộn đều ăn, cộng thêm hai bát cơm trước đó, ăn đến thập phần no.
May mắn thay, bọn họ đều là kim đan kỳ, cũng không vì ăn quá no mà đau bụng, ngược lại cảm thấy thân thể mình đang dần hấp thụ linh khí trong các món ăn.
(Đôi lời tâm sự: Tui ngồi làm mà muốn rối cả não, có mấy từ mà tui tra muốn lú luôn. Theo như tiến độ làm được 3 chương của mình, cộng thêm công việc thì một tuần mình chỉ lếch nổi 2 chương thôi. Mà tui không ngờ mới làm mà bắt phải bộ hơn 180 chương, mà còn đang ra nữa, “cố lên nào, mày làm được mà.”)