Sở Sanh cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt ngưỡng mộ của Thẩm Chi và Nhiếp Thi Thi, chẳng lẽ mới buổi học đầu tiên mà hai cô đã bị tẩy não thành công rồi sao?
“Cô Sở! Em thật sự rất cảm kích!”
Nội tâm Thẩm Chi lúc này vô cùng hưng phấn, cô cảm thấy chỉ ngồi đó vỗ tay thôi thì không thể diễn tả được sự ngưỡng mộ của cô đối với Sở Sanh.
Thế là cô đứng dậy và nói lớn:
“Em thấy cô Sở nói rất có lý! Chỉ mới dùng lời thôi cũng có thể khiến em khắc cốt ghi tâm rồi, nếu áp dụng vào thực tiễn chắc chắn em sẽ hoàn toàn thay đổi, trở thành một người mới!”
Các bà vợ ngồi phía trước tỏ vẻ hài lòng, nhìn những đứa trẻ còn nhỏ đã có nhận thức như vậy, họ tin sau này chúng sẽ thành công.
“Con ngoan quá, cứ nghe lời cô Sở, sau này chắc chắn sẽ được gả cho đại gia.”
“Kết hợp rèn luyện bên trong và bên ngoài. Có vẻ như cô Sở sắp có những đệ tử xuất sắc rồi.”
Thẩm Chi vừa ngoan ngoãn, vừa ngọt ngào, khi không cười trông cũng rất đáng yêu, trong mắt người lớn đó là dáng vẻ ngây thơ vô hại.
Nhưng Sở Sanh nghi ngờ nhìn cô, có chút lo lắng:
“… Áp dụng thực tiễn gì cơ?”
Thẩm Chí đứng dậy, đi lên bục giảng, cung kính kéo Sở Sanh xuống, Sở Sanh chưa kịp đứng vững thì đã bị Thẩm Chi tát thẳng vào mặt.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web ty tnovel.
Chát!
Sở Sanh bị tát lập tức ngã xuống, mông chạm đất, chân chổng trời.
Mặc dù Nhiếp Thi Thi đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng nhìn thấy Thẩm Chi trâu bò như vậy, cô ta vẫn sốc không nói nên lời.
Hơn mười bà vợ trong lớp sợ hãi, có ai ngờ một cô bé trông hiền ngoan như cô lại có thể tát bà ta một cái mạnh vậy đâu?!
Tuy nhiên, đúng lúc này, trong đầu Thẩm Chi vang lên một giọng nói không biết từ đâu đến:
[Chúc mừng, bạn đã loại bỏ được một phần oán khí! Bạn sẽ nhận được đạo cụ mới!]
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Thẩm Chi còn chưa kịp hiểu đạo cụ là gì thì đã bị Sở Sanh cắt ngang.
“Cô… cô…!”
Tiếng kêu đau đớn của Sở Sanh khiến lớp học xôn xao, các bà vợ bên dưới, nào người nhỏ gầy, nào người cao lớn vạm vỡ đều xắn tay áo chuẩn bị thay Sở Sanh bắt Thẩm Chi.
Từ nhỏ Nhiếp Thi Thi đã có tính kiêu ngạo, cũng chẳng phải nhu nhược như Chu Tử Hiên nên khi thấy Thẩm Chi sắp bị hại thì cô ta cũng muốn liều mạng chiến đấu.
Nhưng Thẩm Chi bất ngờ quay người lại, khéo léo thở dài nhìn Sở Sanh:
“Cô Sở đúng là tiêu chuẩn cho việc giáo dục nữ đức hiện đại! Nhìn thân hình của cô Sở này, cô ấy luôn dạy chúng ta chịu đựng bạo lực gia đình là vì tốt bản thân. Cô Sở chính là kết quả của sự luyện tập ấy!”
Nói xong, Thẩm Chi quay đầu nhìn các bà vợ đang bối rối.
“Mọi người cần phải học hỏi cô Sở nhiều hơn, các cô các bác mới thấy người ta bị tát thôi đã không nhịn được, nhìn cô Sở xem, người ta nhẫn nhịn đến mức nào? Tâm thế và đức tính này chẳng phải là động lực để chúng ta tiếp tục học tập hay sao?”
Các bà vợ nhìn Sở Sanh ngẩn người không nói nên lời, lại nhìn qua Thẩm Chi đang rất nghiêm túc.
Nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng hình như cũng không đúng cho lắm.
“Không hổ danh là cô Sở, cô thật là gương mẫu, là hào quang của nữ đức!”
Nhiếp Thi Thi vừa nói xong, bên dưới liền đồng thanh hô lên.
“Cô Sở đúng là tấm gương sáng cho phụ nữ!”
“Nếu tôi được như cô Sở, chắc chắn chồng tôi sẽ không ly hôn với tôi.”
“Đúng đúng, cô Sở giỏi thật đấy…”
Sở Sanh nhìn những bà vợ ngu ngốc, bà ta bị người khác đánh mà họ còn tỏ vẻ ngưỡng mộ tán thưởng! Một đám đông như vậy mà vẫn trơ mắt nhìn, không ai nhận ra con nhóc này đang cố ý sao?!
“Được được được…” Sở Sanh chống tay xuống đất đứng dậy, chỉ vào Thẩm Chi, tức giận cười nói: “Vậy thì hôm nay tôi cũng sẽ dạy em, thế nào gọi là bị đánh…!”
Sở Sanh định luyện ở đây luôn à?
Cô liếc nhìn khoảng hơn chục bà vợ xung quanh, một người ngầm hiểu, những người khác cũng dần hiểu ý Sở Sanh.
“Nhiếp Thi Thi.” Thẩm Chi lùi lại vài bước, che trước người cô ta: “Cô đã từng đánh nhau chưa?”
Nhiếp Thi Thi thành thật đáp: “Tôi chưa từng đánh nhau, nhưng bây giờ có thể học được.”
Lúc này Thẩm Chi mới cảm thấy có một người dũng cảm ở bên cạnh mình quả thật rất có lợi.
Nếu là Tạ Mặc Phàm hay Chu Tử Hiên, chắc là cô sẽ phải phân tâm để bảo vệ bọn họ rồi.
Tuy hiện tại có vẻ không phải lúc thích hợp để hành động theo cảm tính, nhưng Thẩm Chi vốn quen liều lĩnh, chưa bao giờ cho phép bản thân dễ dàng nuốt giận.
Cô thuận tay cầm chiếc ghế xếp bên cạnh bục lên, ai nấy đều cho rằng cô định dùng nó đánh người, nhưng lúc bọn họ chuẩn bị đề phòng thì Thẩm Chi lại ném mạnh chiếc ghế xếp về phía bọn họ…!
… Ai nói đây là con nít? Nó là lưu manh thì có!
“Dù sao cũng chỉ là game, đánh một trận thì huề, đánh hai trận thì lời!” Nét mặt Thẩm Chi rất đáng yêu, nhưng khi cười lại ẩn chứa vẻ tàn nhẫn: “Tôi có hai mạng, mấy người chỉ có một thôi, nếu mấy người chán sống, thích đối đầu với tôi thì cứ việc xông vào.”
Suy cho cùng, Thẩm Chi cũng chỉ là một cô gái nhón chân không chạm đến ngăn cao nhất của kệ hàng siêu thị nên sức mạnh của cô cũng không đến mức khiến người ta cảm thấy khó tin.
Theo lời sư phụ, Thẩm Chi là mệnh nữ thuần dương, trời sinh khắc quỷ, nếu có con quỷ hung hãn nào chạm vào cô thì cũng giống như băng gặp lửa, chỉ cần cô cử động ngón tay thôi thì con ma đó cũng sẽ bị thương nặng. ( truyện trên app T𝕪T )
Nhưng vì điều kiện thể chất và sự khác biệt về giới tính nên khi đánh nhau, cô chỉ giỏi hơn mấy đứa con gái kéo tóc cào người một chút, hoặc chỉ có thể bình tĩnh đối phó với một hay hai tên đàn ông vóc dáng trung bình.
Tính ra thì cô cũng không quá mạnh.
Chỉ là, những bà vợ này chân yếu tay mềm, một mình Thẩm Chi đấu với cả đám bọn họ cũng không sao.
Thẩm Chi dùng ghế xếp làm bọn họ phân tâm, cô định thừa dịp này hướng dẫn Nhiếp Thi Thi cách đánh thì cửa phòng học đột nhiên bị đẩy ra.
“Các cô đến lớp không học mà làm gì thế?”
Sở Sanh vừa thấy người như thấy vàng: “Hiệu trưởng!”
Người đứng ở cửa không ai khác chính là hiệu trưởng của ngôi trường này, Lâm Tu Đức.
Đây là lần đầu tiên ông ta thấy một người trước khi đến trường thì đốt nhà ma, sau khi vào trường thì tát giáo viên.
“Hai bạn là Nhiếp Thi Thi và Thẩm Chỉ Chỉ phải không?” Lâm Tu Đức mỉm cười hiền hậu: “Tôi không ngờ hai bạn này vừa vào trường lại làm chuyện khó chịu như vậy với giáo viên đấy, hai bạn có ý kiến gì với trường học sao?”
Có vẻ như hiệu trưởng trường này đang áp dụng phương châm thân thiện tiếp cận quần chúng nhân dân.
Đàn ông hung hăng lỗ mãng Thẩm Chi không sợ, nhưng cô lại sợ kiểu người khẩu phật tâm xà, sói đội lốt cừu như hiệu trưởng Lâm đây.
“Không có, chúng em rất hài lòng với trường học ạ.” Thẩm Chi co được dãn được, dù sao cô cũng cần tìm hiểu vấn đề của trường học và thoát game: “Chúng em chỉ đang thảo luận trong hòa bình về việc áp dụng lý thuyết vào thực tiễn cùng cô giáo thôi ạ, hiệu trưởng Lâm hiểu lầm rồi.”
Nhiếp Thi Thi đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn cô.
Chết tiệt, vậy mà cũng được sao, có thể đổi chuyện đánh giáo viên sang “thảo luận trong hòa bình về việc áp dụng lý thuyết vào thực tiễn” sao?