Lúc đầu thấy nhà ma bị đốt, Chu Tử Hiên hơi hoảng nhưng cũng không sao, bây giờ bị cả dân làng chỉ trỏ nghiêm trọng như vậy, anh ta bỗng cảm thấy có chút bất an.
“… Hình như tình hình không ổn lắm phải không…” Anh ta nhìn Thẩm Chi vẫn kiên định, thậm chí còn rất vui vẻ: “Lỡ như con ma đó đến báo thù chúng ta thì sao…”
Thẩm Chi còn lo nó không chịu đến tìm cô đây này.
Nếu bắt được nó, cô không chỉ đốt nhà mà còn muốn cạo sạch đầu của chúng nữa!
Dù sao cũng nhờ việc này mà Thẩm Chi phát hiện được vài điều.
Năng lực của cô bị hạn chế trong game.
Nếu ở thế giới thực, Thẩm Chi chắc chắn sẽ chú ý tới điểm dị thường của hai người này, nếu sáng nay cô không bước ra khỏi nhà thì có lẽ sẽ không biết chuyện này rồi.
Nhưng nếu không có hạn chế, đưa Thẩm Chi vào game này cũng chẳng khác gì đưa đại boss vào khu vực cho người mới, chắc chắn trải nghiệm game sẽ rất kém.
Câu hỏi duy nhất bây giờ là, cô sẽ làm được những gì khi bị hạn chế.
Thẩm Chi đã chuẩn bị tinh thần và háo hức muốn thử.
Ngọn lửa trong nhà ma hừng hực suốt hai giờ đồng hồ.
Hai giờ sau, trưởng làng trong truyền thuyết mới ung dung bước đến.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web ty tnovel.
Lúc đầu, khi nghe tin nhóm của Thẩm Chi đốt nhà ma, trưởng làng rất tức giận. Nhưng khi nghe tin bọn họ đã qua đêm trong nhà ma, trưởng làng lại tỏ vẻ kinh hãi, cho rằng chuyện đốt nhà không còn quan trọng nữa.
“... Đáng lẽ sáng nay cô cậu mới tới đây…” Mặt trưởng làng tái nhợt, giới thiệu ngắn gọn với cô Diêu bên cạnh: “... Nói, nói chung là cô cậu nên đi học trước đã…”
Nói xong, ông ta đến nói chuyện với Hoắc Viễn Hàng. Theo lời ông ta, Hoắc Viễn Hàng là họ hàng xa của trưởng làng, hai người chưa gặp nhau bao giờ, nên trong khoảng thời gian này ông phải đi theo trưởng làng.
Nhóm sáu người chia hai ngả, Thẩm Chi, Tạ Mặc Phàm, Kỳ Kiến, Nhiếp Thi Thi và Chu Tử Hiên đều đi theo cô Diêu đến trường học.
Qua lời cô Diêu, họ biết được trong mắt người ngoài, lớp học nữ đức này chỉ là lớp dạy văn hóa truyền thống bình thường thôi.
“Nhìn trường này như ở thời hiện đại ấy.”
Tạ Mặc Phàm kinh ngạc cũng không phải là chuyện lạ, làng Điềm Thủy toàn là nhà gỗ không có điện nước, khung cảnh nghèo khổ như vậy đến nông thôn thời nay cũng khó thấy được.
Thế mà ngôi trường này lại có ba tầng nhỏ, xây tường cao, mặc dù điều kiện ở mức trung bình nhưng vẫn khá tốt. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Tạ Mặc Phàm hỏi cô Diêu: “Trường học của cô chắc thu nhiều lợi nhuận lắm nhỉ?”
Mắt cô Diêu cứ đờ ra, ngoài giới thiệu những thông tin cơ bản về trường học thì không nói điều gì khác.
Sau khi vào trường Tu Đức, có một giáo viên khác đến, chia nhóm của Thẩm Chi theo giới tính, con gái thì đi theo cô Diêu.
Giáo viên nói, hai bên có lớp riêng.
“Tối chúng ta tìm cơ hội gặp nhau.”
Khi tách ra, Thẩm Chi thì thầm với Tạ Mặc Phàm.
Ký túc xá nữ và ký túc xá nam ở hai đầu ngôi trường, nhà giảng dạy ở giữa, cô Diêu giới thiệu ngắn gọn về cơ sở vật chất của trường với hai cô.
“... Lớp nữ đức được chia thành ba lớp. Lớp 1 là những người trẻ như hai em được bố mẹ đăng ký học cùng các bà vợ, lớp 2 là những người tự đăng ký tham gia lớp học, lớp 3 là dành cho nam…”
“Cô ơi.” Thẩm Chí nhìn cô ta với ánh mắt nghi ngờ: “Tại sao con trai lại học lớp nữ đức ạ? Thầy cô không định mở lớp nam đức sao?”
Cô Diêu: “...?”
“Nam đức cái gì chứ!”
Một người phụ nữ trung niên, trông mặt như giáo viên chủ nhiệm từ cửa bước vào.
“Cô Diêu, đây là học sinh mới à?”
“…Vâng, đúng vậy.”
Người phụ nữ đeo kính, đường nét khuôn mặt rất thanh tú, nhưng ánh mắt giận dữ giữa hai lông mày lại rất khó chịu:
“Ban đầu, học sinh mới sẽ phải đợi đến ngày mai mới chính thức bắt đầu vào lớp. Nhưng tôi nghe đồn cô bé này ăn nói rất ngạo mạn, nên hãy sắp xếp cô bé vào lớp 2 ở buổi tiếp theo, giáo dục ở lớp đó tốt hơn.”
Cô Diêu có vẻ rất sợ bà ta, đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.
Thẩm Chi: “Cô này là hiệu trưởng sao?”
“Đây là cô Sở Sanh, người quyền lực nhất trong trường chúng ta, cô ấy thường giảng ở các thành phố lớn.”
Cô Diêu dẫn Thẩm Chi đi mua một ít đồ dùng sinh hoạt, sau đó dẫn Thẩm Chi đến phòng học lớp 2. Phòng học được trang trí, sắp xếp như một lớp dạy kèm nhỏ, cả lớp không quá hai mươi người, phần lớn đều là phụ nữ trung niên trong độ tuổi ba mươi, bốn mươi.
Vừa bước vào, Thẩm Chi nghe thấy trên cô Sở Sanh trên bục chậm rãi nói:
“… Bị đánh không được đánh lại, bị mắng không được mắng lại, phải luôn nhẫn nhục chịu đựng, tuyệt đối không được ly hôn… Đây là bốn nguyên tắc cơ bản của nữ đức…”
Các học sinh ngồi bên dưới chăm chú lắng nghe, còn ghi ghi chép chép.
Thẩm Chi kinh ngạc nhìn Sở Sanh.
Cô ơi là cô, làm ơn nói tiếng người giúp.
Thẩm Chi và Nhiếp Thi Thi ngồi trong phòng học nửa tiếng, cuối cùng cũng hiểu được lớp nữ đức dạy cái gì.
Quan điểm cốt lõi của họ là:
- Trách nhiệm quan trọng nhất của đời họ là giúp chồng dạy con, xoay xở cho gia đình.
- Trinh tiết là của hồi môn quý giá nhất của phụ nữ.
- Nam là trời, nữ là đất, phụ nữ phải học cách kính trời.
- Mặc quần áo thời trang và hở hang cũng tương đương với việc dạy đời người khác.
Cả chục người phụ nữ trong lớp học ngồi thẳng lưng, vừa lắng nghe vừa gật đầu đồng ý.
Sở Sanh trên bục giảng nhiệt tình đến mức gọi các học sinh bên dưới lên phát biểu, một bác gái tóc xoăn ngồi trước mặt Thẩm Chi cũng được gọi lên.
“Trước khi học ở trường Tu Đức, quan hệ giữa tôi và chồng không hề tốt chút nào. Chúng tôi thường hay cãi nhau. Anh ấy còn có người phụ nữ khác ở bên ngoài, tôi cũng bắt gặp hai người ân ái nhau trên giường nữa!”
Bác gái tóc xoăn vừa nói vừa xúc động.
“Mãi đến khi học lớp của cô Sở, tôi mới nhận ra, tất cả đều là do tôi ghen tị, không chịu trau dồi bản thân!”
Thẩm Chi ngồi bên dưới khẽ há hốc mồm.
“Sau khi về nhà, tôi nhận ra sai lầm của mình, tôi quỳ xuống xin lỗi chồng và hứa sẽ xoay xở tốt các việc trong gia đình. Dù anh ấy có đánh tôi thì cũng là vì muốn tốt cho tôi thôi. Nếu không nhờ cô Sở giảng dạy thì tôi cũng không biết mình sai ở đâu!”
Rồi bác gái tóc xoăn khóc lóc thảm thiết, đưa ra kết luận.
“Các chị em cũng nên rút kinh nghiệm từ tôi, phải đọc “Nữ giới*” nhiều hơn, tụng kinh nhiều hơn, để có thể phục vụ chồng tốt hơn, có một gia đình hạnh phúc hạnh phúc hơn.”
(*Điều răn dành cho nữ ở trường này)
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm nổ, mọi người đều trầm trồ khen ngợi.
Thẩm Chi ngồi ở hàng cuối nhìn giáo viên và học sinh trong căn phòng này mà rùng mình, cô cũng vỗ tay.
Xuất sắc! Quá xuất sắc!
Làm sao tẩy não những người phụ nữ tưởng chừng như rất có học thức này, làm sao để họ mở miệng ra một tiếng là “tam tòng tứ đức”, hai tiếng là “bạo lực gia đình vì muốn tốt cho bản thân”, hay phết nhỉ?
Nhiếp Thi Thi cũng kinh ngạc: “Nếu bà ta không làm giáo viên nữ đức thì tốt nhất là nên đi bán hàng đa cấp, đảm bảo dư đất dụng võ!”
Sở Sanh trên bục giảng nhìn những đôi mắt kiên định đầy khao khát phía dưới, mỉm cười hài lòng.