Trời sầm tối, ánh đèn trên đường cao tốc ven sông sáng rực.

Một chiếc Bentley từ huyện Phong Đô trở về biệt thự của Thẩm gia ở nội thành.

Từ lúc năm tuổi, Thẩm Chi đã sống ở đạo quan núi Bình Đô. Đến khi lên lớp mười một, bố mẹ mới nghĩ đến việc đưa cô lên thành phố.

“... Kèn sona* này là của chị à?”

Người nói là Thẩm Tông Húc, em trai của Thẩm Chi, đang ngồi ở ghế phụ.

“Chị à, con gái nhà người ta không học violin thì học piano, sao chị lại đi học kèn sona?”

Thật là low quá đi.

Thẩm Tông Húc vẫn cúi đầu chơi game, tuy không nói ra, nhưng thể hiện rõ sự chán ghét.

“Bây giờ người ta học violin với piano nhiều lắm, hay để em giới thiệu thầy dạy piano cho chị, chị học piano đi.”

Giọng điệu thì có vẻ thân thiện nhưng ai không điếc đều có thể nghe ra sự giễu cợt ẩn trong đó.

Người nói là Thẩm Minh Châu, em gái họ của Thẩm Chi, ngồi cạnh cô.

Hiện tại cô đến Thẩm gia ở tạm với lý do thuận tiện cho việc đi học.

“Người ta học piano nhiều thì có liên quan gì đến chuyện chị học kèn sona đâu?”

Trên má trái của Thẩm Chi viết “liên quan gì đến tôi”, còn má phải là “liên quan gì đến mấy người”, trông cô hiền như cục bột nhưng muốn nhào muốn nặn thì không dễ đâu.

Thẩm Minh Châu bị hỏi vặn, sắc mặt bỗng trở nên khó coi.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Không ngờ Thẩm Chi lại khó chơi như vậy, Thẩm Minh Châu nén giận trong lòng, không dám nói lời độc địa, đành mở điện thoại di động phàn nàn với nhóm bạn thân:

[Chị họ tớ ở dưới quê đúng là ngốc thật đấy! Biết bao nhiêu nhạc cụ không học, lại đi học kèn sona, đứng xa ba dặm còn ngửi thấy mùi phèn trên người chị ta!]

Nhóm bạn thân đang buồn chán nhảy ra tham gia cuộc vui.

[Chị gái Thẩm Tông Húc thế nào? Có xinh không? Quê mùa lắm à?]

[Chụp ảnh đi, mau lên, mau lên!]

Thẩm Minh Châu chưa kịp nói gì, nhìn bọn họ hỏi càng cảm thấy khó chịu.

Cùng là người Thẩm gia, vậy mà hai chị em Thẩm Tông Húc với Thẩm Chi lại giống như đột biến gen ấy.

Hồi năm nhất trung học, Thẩm Tông Húc được xem như là nam thần của cả trường, hết đàn chị đến đàn em tỏ tình, chỉ là cậu ta không hứng thú với chuyện yêu đương lại thêm cái mỏ hỗn, nếu không thì cậu ta yêu sớm cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Còn Thẩm Chi...

Thẩm Minh Châu cắn môi, không cam tâm gõ chữ: [Xinh thì đã sao? Suy cho cùng cũng bị bố không yêu mẹ không thương, Thẩm gia giàu có như vậy, tiếc là chị ta không có số làm tiểu thư!]

Thẩm Chi phải ở lại đạo quan núi Bình Đô mười hai năm là vì một sự kiện xảy ra khi cô lên năm tuổi.

Năm đó, có một lão đạo sĩ, bạn tốt của ông nội Thẩm xem bói cho Thẩm Chi.

“Mệnh cô bé là thuần dương. Mệnh khắc tà nhưng cũng hút tà.”

Vợ chồng Thẩm gia nghe vậy thì cho rằng chuyện này sẽ gây ra bất lợi lớn cho đứa con trai Thẩm Tông Húc bốn tuổi của họ. ( truyện trên app T𝕪T )

Khi Thẩm Tông Húc chào đời, hai vợ chồng đã trả rất nhiều tiền mời cao nhân đến bói cho cậu, thầy nói bát tự của cậu nhẹ, nếu không được chăm sóc kỹ thì sẽ chết yểu.

Nên khi nghe số của Thẩm Chi, họ vội vàng nhờ ông nội Thẩm bàn bạc với lão đạo sĩ, bảo lão đạo sĩ đưa Thẩm Chi về ở đạo quan núi Bình Đô, huyện Phong Đô. Ngoài mặt thì họ nói để đạo sĩ bảo vệ Thẩm Chi nhưng thực chất là vì họ sợ Thẩm Chi sẽ làm hại Thẩm Tông Húc.

Thẩm Tông Húc thuận lợi trưởng thành, đến năm nhất trung học, bọn họ mới để Thẩm Tông Húc về quê, sẵn tiện đưa Thẩm Chi về nhà, hai vợ chồng này còn sợ phiền nên chẳng buồn đi.

Cô ta lặng lẽ liếc qua Thẩm Chi bên cạnh.

Trông cô có vẻ ngoan ngoãn, trầm tính, tuy quần áo không thời trang nhưng đơn giản, sạch sẽ, rất thoải mái.

Cô chính là kiểu vừa gặp đã yêu, vừa nhìn đã nhớ.

Thậm chí người dát hàng hiệu từ trên xuống dưới như Thẩm Minh Châu nhìn thấy dáng vẻ của cô cũng phải ghen tỵ, mắt cô ta cứ săm soi cả người Thẩm Chi, nhất quyết tìm ra khuyết điểm mới chịu được.

Đúng lúc này, chỉ trong tích tắc, một khuôn mặt áp sát vào cửa sổ xe lướt qua.

“Aaaaaa…..!!!!”

Tiếng hét của Thẩm Minh Châu lớn đến mức khiến tài xế hoảng loạn trượt tay lái.

Thẩm Tông Húc khó chịu nói: “Khi không tự nhiên hét lên làm gì?”

Dù chỉ là thoáng qua nhưng thật sự là có một khuôn mặt trắng bệch dán vào tấm kính xe bên cạnh Thẩm Chi.

“Có ma! Có ma!!!!”

Thẩm Tông Húc quay đầu nhìn Thẩm Minh Châu đang co rúm lại, trợn mắt: “Ma cái gì mà ma, em bớt nghĩ linh tinh đi.”

Thẩm Minh Châu sợ đến nổi không biết nên nói thế nào, đành phải nắm lấy tay áo Thẩm Chi nói:

“Thẩm Chi, chắc chắn chị cũng thấy mà phải không? Nó vừa mới ở sát bên chị…”

Đúng là Thẩm Chi có thấy.

Nhưng mà cũng bình thường thôi, dù ma hay quỷ đeo theo cô thì cũng hiếm khi dám đến gần.

“Cạnh chị á?”

Thẩm Minh Châu gật đầu: “Ngay bên ngoài cửa sổ luôn!”

Thẩm Chi à một tiếng, sau đó hạ kính xe xuống, thò nửa mặt ra nhìn xuống.

Bên dưới có một con ma nữ, khuôn mặt trắng bệch, mắt to trắng xát mà Thẩm Minh Châu vừa nhìn thấy. Khi Thẩm Chi thò đầu ra, nó ra dấu “ma nữ is watching you”, chờ xem gương mặt xinh đẹp của Thẩm Chi biến sắc.

“Đâu có gì đâu.” Thẩm Chi vuốt lại mái tóc dài bị gió thổi bay, vẻ mặt bình tĩnh nhìn con ma nữ: “Chắc em nhìn nhầm rồi đó.”

Ma nữ cũng nghệt mặt ra, thầm nghĩ, con nhỏ này bị mù à?

“Sao, sao có thể như vậy được!” Thẩm Minh Châu ôm gối, hai hàm răng run lập cập, hồn siêu phách tán.

Thẩm Chi quay lại nhìn cô ta: “Sao em không tự ra xem thử?”

Thẩm Minh Châu vừa tận mắt nhìn thấy khuôn mặt ma nữ, không dám ngẩng đầu nhìn, vội vàng nói: “Không xem đâu! Mau đóng cửa lại đi!”

“Vội thế làm gì, để chị móc cái túi rác lên đã.”

Ma nữ còn chưa kịp hiểu túi rác là cái gì thì tóc của nó đã bị cô túm lấy.

Ma nữ: “... Ư ô ô ư…”

Tổn thọ! Sát quỷ! Con nhỏ này còn dám tay không bắt ma!

“Thường khi bắt ma ấy, ta có một trò tiêu khiển nho nhỏ, đó là cạo đầu mấy con ma nữ tóc dài, để nó khỏi đi hù dọa người khác nữa.”

Thẩm Chi hạ giọng thấp đến mức chỉ có ma nữ mới nghe được.

… Có thứ tiêu khiển cạo đầu ma nữ nữa hả!

“Mi mà còn dám quay lại thì ta cạo luôn cả da đầu của mi đấy, hiểu không?”

Ma nữ không gật đầu, chỉ nhìn chằm chằm vào phía sau Thẩm Chi.

“Chị, chị nhìn túi rác gì mà lâu thế…” Giọng Thẩm Minh Châu run run: “… Mau đóng cửa sổ lại đi… nhanh lên…”

Cô mới phân tâm một chút, ma nữ kia đã lập tức biến mất.

Sau khi nâng cửa xe lên, lòng Thẩm Chi có chút băn khoăn.

Chắc chắn con ma này có sợ cô, nhưng khi cô túm tóc đe dọa nó thì nó vẫn không có ý định bỏ cuộc.

Có thứ gì thu hút nó sao?

Thẩm Minh Châu định thần lại, cảm thấy hơi xấu hổ vì câu nói vừa rồi của mình, đợi xe vào nội thành, cô ta lấy lại chút tự tin, bắt đầu tỏ vẻ khó chịu nói:

“... Bác trai bác gái chưa gửi phí sinh hoạt cho chị sao? Mặc dù ở trường trung học số một có đồng phục, nhưng nếu bạn học mà gặp chị trong bộ dạng này thì chị sẽ bị tẩy chay mất…”

“... Mấy năm nay không có chị ở đây, bác gái đối xử với em như con ruột vậy đó. Bác ấy toàn mua đồ hiệu cho em, nên chắc chắn chị sẽ được đối xử tốt hơn em nữa…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play