Hiệu trưởng Lâm khá sốc trước khả năng nói dối không chớp mắt của Thẩm Chi, nhưng nụ cười cứng đờ của ông ta không tồn tại lâu.

“À vậy thì tốt quá… Bố mẹ hai em đã gửi hai em đến trường chúng tôi, nên tôi cũng phải có trách nhiệm với hai em, đúng chứ?”

Thẩm Chi nhìn như trẻ con, khi cười giống một học sinh cấp hai, hoàn toàn trái ngược với kẻ tàn nhẫn dùng ghế đánh người vừa rồi.

“Phải, thầy nói đúng.”

Thủ đoạn kết hợp giữa lòng tốt và quyền lực của hiệu trưởng Lâm luôn có hiệu quả, nhưng ông ta lại khó đoán được cô gái đang giả vờ lắng nghe trước mặt mình.

Những gì cần nói đã nói xong, hiệu trưởng Lâm cũng không muốn gây phiền toái, hơn nữa ông ta vừa mới đến, thủ đoạn của ông ta không phù hợp để đối phó với những học sinh cứng đầu như bọn Thẩm Chi.

“... Hôm nay là ngày đầu tiên, quan trọng là nghỉ ngơi thôi.” Hiệu trưởng Lâm cười gượng, gọi cô Diêu vào: “Đưa hai cô bé về ký túc xá nghỉ ngơi đi.”

“Cảm ơn hiệu trưởng.”

Nhìn bóng lưng thẳng tắp của Thẩm Chi và Nhiếp Thi Thi, sắc mặt của hiệu trưởng Lâm dần tối sầm lại.

Bây giờ thì tạm thời thoải mái, nhưng con đường gian nan phía trước vẫn còn dài.

Điều kiện của trường học có hạn, một ký túc xá sáu người, thêm hai người Thẩm Chi là vừa đủ.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Có lẽ vì đang là giờ học nên trong ký túc xác chỉ có đồ đạc, không có người.

Trong lúc Nhiếp Thi Thi đi vệ sinh, Thẩm Chi dành thời gian suy nghĩ về đạo cụ mới mà cô vừa nghe được.

Nào ngờ, khi ý nghĩ này thoáng qua trong đầu thì giọng nói kia đã tự động vang lên.

[Không ai có thể đánh bại tôi trong BGM* của tôi]

(*Thuật ngữ miêu tả nhạc nền trong video game)

Chủ nhân: Thẩm Chi

Cấp độ: r (có thể nâng cấp)

Nguồn: Người chơi mới ở khu vực phó bản

Thời gian làm lạnh: 6 giờ

Số khe cắm ba lô còn lại: 2

Tác dụng: Trong khi BGM đang phát, bạn sẽ nhận được buff công kích oán khí không hiệu quả. Thời lượng của BGM được quyết định bởi cấp độ đạo cụ. Buff có thể bao trùm một vòng mười người. Các bài hát trong thư viện được phát ngẫu nhiên. BGM thường có tác dụng giảm mức độ đáng sợ của bầu không khí. Tác dụng phụ là các bài hát trong thư viện thường khá ngớ ngẩn khiến người khác có ấn tượng rằng “người này đúng là một tên ngốc”.

Thẩm Chi: ...

​Nhận được đạo cụ thì cũng khá vui… nhưng nghe cũng yếu kém quá đi! Làm cô không muốn dùng nó chút nào!

Sau khi Nhiếp Thi Thi trở ra, Thẩm Chi nói với cô ta về việc có được đạo cụ.

“... Nếu đánh bại bà cô Sở đó có thể sẽ lấy được đạo cụ, bà ta hẳn là nhân vật mấu chốt.”

Thẩm Chi cũng nghĩ vậy, cô suy nghĩ một lúc, mục đích của game là để người chơi tự khám phá, bọn họ nên hành động càng sớm càng tốt.

“Tôi nhìn lịch học dán trên tường rồi, ban ngày chúng ta hơi bị động.” Thẩm Chi chỉ vào tường: “Tốt nhất là tối nay ta nên nghĩ cách đi quanh trường này xem gặp được cô hồn dã quỷ nào không, có gì hỏi thăm thử.”

Nhiếp Thi Thi: “...”

Mặc dù nhìn chung, manh mối trong game kinh dị này đều liên quan đến ma, nhưng việc hỏi ma như hỏi đường khiến cô ta cũng thấy hơi e sợ.

Tuy nhiên, sau một khoảng thời gian ở cùng Thẩm Chi, tính cách không biết sợ là gì của cô cũng ảnh hưởng đến cô ta, Nhiếp Thi Thi cũng không còn quá lo lắng.

Đến bữa tối, hai người đi xuống nhà ăn nhỏ đã chuẩn bị thức ăn.

Khi đến nơi họ mới phát hiện nhà nhỏ này chia ra mấy loại món, chênh lệch cũng không lớn lắm.

Các món ăn ở quầy giáo viên là: thịt lợn xé vị cá, thịt xối mỡ, thịt kho tàu.

Các món đặc trưng ở quầy học sinh là: cơm chiên trứng chẳng khác gì cơm trắng, trứng chiên cà chua không có trứng và bắp cải xào.

Thẩm Chi đi ngang qua quầy học sinh, cô ngạc nhiên khi không ngửi thấy mùi cơm.

Cô và Nhiếp Thi Thi nhìn nhau, mắt của đối phương ánh lên một sự kiên định.

Có chết cũng không được ăn đồ ở quầy học sinh!

“... Đợi một chút, đợi một chút!”

Bác gái phục vụ cơm ở quầy giáo viên liếc nhìn Nhiếp Thi Thi rồi ngăn cô ta lại. Cô ta đang cầm hộp cơm đầy đồ ăn.

“Cô là giáo viên à? Sao tôi chưa thấy cô bao giờ thế?”

Nhiếp Thi Thi bình tĩnh trả lời: “Tôi mới tới thôi.”

Giáo viên ở vùng nông thôn này không có giấy tờ tùy thân nên bác gái phục vụ cơm cũng bán tín bán nghi, nhưng thấy Nhiếp Thi Thi xinh đẹp phóng khoáng nên bà chắc chắn cô ta không giống mấy cô gái mới lấy chồng khốn khổ bên lớp 1, cũng không giống mấy bà vợ bên lớp 2.

Thẩm Chi đi ngang qua, nghiêm túc gọi lớn: “Chào cô ạ.”

Nói xong cô quay sang bác gái phục vụ cơm: “Con tới giúp giáo viên lấy đồ ăn ạ.”

Lúc này bác gái phục vụ cơm mới tin.

“Tự đến lấy đi.”

“Vâng ạ.”

Thẩm Chi xếp bốn hộp cơm rồi quay người rời đi.

“Này, này, này…” Bác gái phục vụ cơm mở to mắt: “Lấy cho tận bốn giáo viên sao? Lấy cho ai vậy?”

Thẩm Chi quay người, bình tĩnh lại, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Hiệu trưởng Lâm bảo em mang lên, lát nữa em sẽ hỏi giúp cô được không ạ?”

Thẩm Chi nói nhăng nói cuội, nhưng lại rất đàng hoàng tự tin: “Nếu cô không tin, em sẽ đi tìm hiệu trưởng ngay đây.”

Bác gái phục vụ cơm vẫn hơi nghi ngờ nhưng cũng không cản nữa.

“Hay quá người chị em, một lúc lấy tận bốn hộp, lòng dạ đen tối quá.”

Nhiếp Thi Thi tâm phục khẩu phục, vừa rồi tim cô ta muốn nhảy lên cổ họng ấy chứ, nhưng Thẩm Chi vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra.

“Nếu bị phát hiện thì cô định làm gì đây?”

Thẩm Chi cầm hộp cơm nặng trĩu suy nghĩ vài giây.

“Chưa nghĩ tới.” Cô ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Nhiếp Thi Thi: “Bà ta có thể làm gì tôi chứ? Bà ta không đánh lại tôi đâu.”

 … Cũng có lý.

Nhưng một cô bé như cô sao lại cứ nghĩ tới chuyện lưu manh thế?! Vậy là không được đâu em ơi!

Nhìn Thẩm Chi ngang nhiên cướp bốn hộp cơm trưa, Nhiếp Thi Thi cảm thấy không thể hiểu nổi.

Lúc đầu họ tưởng sẽ phải mất chút thời gian để đi tìm ba người kia vì có lẽ họ cũng sẽ không chịu an phận ở trong ký túc xá.

Nào ngờ vừa bước ra ngoài, hai người đã nhìn thấy vài cái bóng đang thập thò trong góc nhà ăn nhỏ.

… Quả nhiên, vào giờ ăn tối, họ đều có chung một suy nghĩ.

Nhưng ba người kia đến sớm hơn bọn Thẩm Chi, nên sau khi phát hiện ra khe hở giữa cửa sổ hai bên, họ liền nghĩ cách làm thế nào để lẻn vào bếp trộm vài phần ăn.

Vì thế, khi Thẩm Chi mang bốn hộp đầy cơm ra, ba người họ không thể không ngạc nhiên.

“Chi Chi, em đúng là thiên thần nhỏ bé đáng yêu mà!”

Cả ngày nay Tạ Mặc Phàm bị bỏ đói, vốn tưởng hôm nay chỉ có thể dằn bụng ít cơm trắng, ai ngờ Thẩm Chi lại từ trên trời rơi xuống trước mặt anh, tay còn cầm một phần cơm ngon lành.

Anh và Chu Tử Hiên vừa ăn vừa cảm động rớt nước mắt, không nói nên lời.

Thẩm Chi cau mày ghét bỏ: “Eo ôi kinh tởm, đừng có nói chuyện với tôi.”

“Được hehe.”

Tạ Mặc Phàm ngồi xổm ở góc cầu thang, miệng đầy mùi thịt, hạnh phúc cười với Thẩm Chi.

“...”

Các nam sinh đều ngồi xổm trong góc ăn cơm, nhường chỗ trên cầu thang cho hai cô gái vừa lập công là Thẩm Chi và Nhiếp Thi Thi ngồi. Cũng là ngồi xổm, thế mà Kỳ Kiến lại ngồi vô cùng ngang nhiên, thoải mái, khiến cho hai người bên cạnh anh ta chẳng khác gì quản đốc chân chất vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play