Thẩm Chi xuống xe trước, cô vào biệt thự của Phó gia. Mấy tên côn đồ mặc đồng phục đứng trong đại sảnh trang trí lộng lẫy, vây quanh thiếu niên ngồi trên ghế sô pha, thậm chí còn có một người cầm điện thoại trên tay như thể sẵn sàng gọi cảnh sát bất cứ lúc nào.
“Mấy người đến bảy tám người, chúng tôi chỉ có ba người thôi.” Thẩm Chi đứng thẳng trước ghế sofa cười nói: “Làm gì căng dữ vậy. Tôi là con gái, đi theo mấy người vào trong này tôi còn chưa sợ, mấy người sợ cái gì?”
Phương Ứng Hứa bỏ học gia nhập xã hội đen gần mười năm nay. Trong xóm nghèo, kiểu người nào mà hắn chẳng từng gặp qua, hắn không có kỹ năng gì đặc biệt, nhưng nhìn người lại rất chuẩn.
Không hiểu sao, hắn nghĩ mình phải cảnh giác với cô gái này.
Trên đường đi đến đây, Phương Ứng Hứa đã gọi điện báo cáo tình hình cho Phó Tây Khiêm nên Phó Tây Khiêm không dám sơ suất, dù là con gái cũng sẽ để vệ sĩ bảo vệ mình trước.
Nhưng bây giờ gặp mặt, lại nghe Thẩm Chi nói vậy, Phó Tây Khiêm cũng thấy hơi xấu hổ.
… Trông cô gái này còn chưa đủ tuổi thành niên, thế mà mình vẫn sợ đến mức trốn ở phía sau, mất mặt quá đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT