Phó Tây Khiêm bị nụ cười ấy mê hoặc, lập tức quên mất Thẩm Chi vừa bóp cổ mình như hổ đói vồ mồi, anh ta ngượng ngùng tránh sang một bên, gãi đầu nói:
“Được chứ, được chứ…”
Thẩm Chi rất hài lòng với sự biết điều của anh ta.
Sau khi trao đổi thông tin liên lạc, tâm trạng Thẩm Chi rất tốt nên cô ấn đầu Thẩm Tông Húc xuống xin lỗi Phó Tây Khiêm và Phương Ứng Hứa. Phương Ứng Hứa còn hơi tức giận, nhưng Phó Tây Khiêm lại không so đo chuyện cũ, còn hỏi Thẩm Chi có muốn ở lại dùng bữa không.
Kỳ Nghiên nghe thấy thế bèn ngước mắt lên nhìn anh ta một lúc.
“Không cần ăn đâu, chỉ cần anh nhớ báo cho tôi biết khi nào cảnh sát Triệu đi công tác về là được.” Thẩm Chi suy nghĩ, chợt nhớ ra gì đó: “À, nhân tiện, anh cho tôi số tài khoản ngân hàng và số tiền sửa xe… để tôi bảo em trai tôi gửi lại cho anh.”
Thẩm Tông Húc không phục, cúi đầu trừng anh ta. Nhưng Thẩm Chi lại dẫm lên chân cậu, đè đầu cậu xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT