Nếu hai bên không đánh nhau quyết liệt như vậy, có lẽ Phương Ứng Hứa cũng sẽ không chịu nghe Thẩm Chi.
Cô cao chưa đến một mét sáu, khuôn mặt non nớt như học sinh cấp hai, gặp nhau giữa đường, cô gọi hắn bằng chú cũng chẳng có gì quá đáng.
Nhưng rồi Phương Ứng Hứa liếc nhìn đàn em đang chống đất đứng dậy, hắn xám mặt. Bị người ta đá từ phía sau đã đau, nhìn thương tích trên mặt mũi còn thấy đau hơn.
Chết tiệt, con khốn này, tương lai kiểu gì cũng thành đại tỷ xã hội đen!
Thẩm Chi không biết trong lòng Phương Ứng Hứa đang nghĩ gì, cô ngồi lên phần đầu xe, bên trái là Thẩm Tông Húc thở hổn hển như trâu, bên phải là một tên lưu manh mặc đồ đen, đầu chảy máu. Tuy nhìn như vẫn có thể tiếp tục choảng nhau, nhưng chắc cảm xúc của họ đã ổn định lại rồi.
“... Bình tĩnh lại chưa? Bình tĩnh lại rồi thì nói chuyện tử tế xem.” Thẩm Chi nhìn người bị cô đánh đến mức không đứng dậy nổi, nói thêm: “À, nhân tiện, mấy người bắt người bất hợp pháp cho nên điều duy nhất chúng tôi có thể làm là sửa xe cho cho mấy người, chứ chúng tôi không bồi thường thuốc men đâu.”
… Thế cô muốn nói chuyện tử tế kiểu gì đây??
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT