Ma nữ trong gương co rúm lại, tư thế này khiến người ta tưởng tượng khi còn sống nó còn đáng thương đến nhường bao.
“Là lỗi của em… Là do em quá ghen tị... Từ nhỏ em luôn nghĩ, thứ gì chị có cũng tốt hơn em, cái gì chị cũng giỏi hơn em. Đó giờ em cũng đâu có lấy cái gì của chị, đúng không? Nhưng mà em rất thích anh ấy... Chị ơi, trước giờ em chưa từng đòi hỏi chị bất cứ điều gì, em cũng không quan tâm đến tài sản của anh ấy, em chỉ…”
Ma nữ trong gương còn chưa nói hết lời, cái đầu tròn của nó đã lăn một vòng trên đất. Dù đã chết một lần, nhưng có lẽ đến lần này nó mới biết bản thân sai ở đâu.
Mọi người trong phòng đều không tin vào mắt mình, nhìn con dao trong tay tên chồng tra nam.
“... Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên, em nhìn này, anh đã giết con nhỏ đê tiện kia rồi…” Tên chồng tra nam nhìn ma nữ đầu trọc, khuôn mặt tái nhợt của nó nở một nụ cười nịnh nọt: “Nó biến thành ma là do anh làm đó. Anh bị nó dụ dỗ nên mới giết em... À không phải, anh không có liên quan đến chuyện này, đều là nó làm hết!”
Ma nữ đầu trọc nhìn đầu ma nữ trong gương trên mặt đất, rồi nhìn tên chồng tra nam của mình.
“Anh giết nó sao?”
Dường như tên chồng tra nam thấy có hy vọng sống, hào hứng giải thích:
“Đúng đúng đúng, anh giết nó đó! Nếu cảnh sát điều tra vụ mất tích của em, kiểu gì cũng sẽ tra ra được bọn anh. Anh không còn cách nào khác. Anh không thể chết nên chỉ có thể bỏ độc vào rượu của nó, ngụy trang thành một vụ tự sát. Vốn dĩ kế hoạch diễn ra rất thuận lợi, nào ngờ anh lại bị tai nạn giao thông…”
Đến đây, nguyên nhân chết của ba người trong ngôi nhà này cuối cùng cũng sáng tỏ.
“Mi có biết tại sao mình bị tai nạn không?” Thẩm Chi ngồi xổm xuống nhìn tên chồng cặn bã.
Nó lắc đầu.
“Là vì ông trời nhìn không nổi nữa đó.” Thẩm Chi thở dài: “Đó giờ ta gặp qua rất nhiều tra nam. Giết vợ sau đó giết luôn tiểu tam, mi cũng được xếp top đầu giới tra nam đấy.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web t y tnovel.
Tuy ma nữ trong gương không phải hạng người tốt lành, nhưng bị người đàn ông mình yêu say đắm giết chết, cũng có thể xem như là quả báo.
Về phần tên tra nam ham sống sợ chết này…
“Anh yêu tôi thật sao?” Ma nữ đầu trọc chậm rãi tới gần.
Tên chồng tra nam nhìn sang Thẩm Chi, liên tục gật đầu: “Em là mối tình đầu của anh mà. Cho dù anh nhất thời bị em gái em hấp dẫn, anh chắc chắn vẫn sẽ luôn yêu em…”
Thẩm Chi: “Đầu trọc như vậy cũng yêu sao?”
Tên chồng tra nam a một tiếng, vội vàng thêm lời: “Đương, đương nhiên rồi! Cho dù đầu trọc hay đầu bạc răng rụng thì anh vẫn sẽ yêu em!”
Ma nữ đầu trọc cười ha hả.
“Nghe anh nói vậy, tôi cũng yên tâm phần nào. Anh yêu, tôi cũng vậy đó, tôi lúc nào cũng yêu anh say đắm…”
Tên chồng tra nam thở phào nhẹ nhõm: “... Vậy thì tốt rồi... Giờ, giờ cũng không còn gì khuất mắc nữa, em bảo những người kia đi đi, sau này chúng ta…”
“Nếu anh yêu em nhiều như vậy, anh có bằng lòng ở bên em mãi mãi không?”
Tên chồng tra nam nhìn nụ cười quỷ quyệt và điên cuồng của ma nữ đầu trọc, trong lòng có dự cảm không lành.
“Được, được chứ… Em yêu, em bảo những người kia đi trước đi…”
“Được.” Ma nữ đầu trọc lại ngắt lời nó, xoay đầu vặn cổ thành một vòng cung mà con người không thể làm được: “Nếu đã vậy, chỉ cần tôi ăn thịt anh thì chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi phải không?”
“... Cái, cái gì!?”
Nó từ dưới đất bò dậy, nhặt con dao bếp vừa chặt ma nữ trong gương lên, mặt hung mày dữ, định chém luôn ma nữ trọc đầu.
Đúng lúc này, tiếng kèn sona phía sau ma nữ đầu trọc vang lên lanh lảnh.
Tựa như tiếng chim hót líu lo, vạn vật thức tỉnh, sức sống thiên nhiên hùng vĩ toát ra từ bản nhạc. Lúc tiếng kèn vang lên, oán khí đọng lại trong ma nữ trọc cũng đột nhiên dâng trào, chỉ với một cú táp, nó nuốt chửng nửa cái đầu của tên chồng tra nam.
Dù hét lên đau đớn, nhưng nửa bộ não của nó đã bị ma nữ trọc đọc nhai ngấu nghiến, nuốt từng chút một vào bùng.
Tưởng Thu Tử vẫn chưa lau nước mắt. Cô ta lấy hết can đảm để bước về phía ma nữ đầu trọc.
“... Mi có thể… ăn luôn ta được không…” Tưởng Thu Tử khóc thảm thiết, vô cùng đáng thương. Cô ta có thể đưa ra quyết định này cũng phải là chuyện dễ dàng: “Ta... ta cũng muốn chết, mi có thể ăn ta trong một lần thôi được không, đừng ăn giống nó…”
Cuối cùng, Tưởng Thu Tử cũng chấp nhận mình thực sự không thể sống sót trong game này.
Thay vì sau này hoàn toàn mất mạng trong game, nếu bây giờ bỏ cuộc, cô ta có thể tiếp tục sống ở thế giới thực.
Ma nữ đầu trọc gật đầu: “Vậy thì xếp hàng đi.”
“... Ừm… huhuhu…”
Kỳ Nghiên không biết nên khóc hay nên cười, anh quay lại nhìn Thẩm Chi. Không biết cô đã nằm trên sofa từ bao giờ, dáng vẻ như lúc nào cũng có thể ngủ.
“… Kỳ Nghiên?” Thẩm Chi miễn cưỡng mở mắt, nhìn người ngồi xổm bên cạnh mình. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
“Làm tốt lắm.” Kỳ Nghiên ngồi xếp bằng trên thảm, nhìn Thẩm Chi trên sofa, ánh mắt anh hơi mờ mịt: “…Cô làm tốt hơn tôi nghĩ nhiều.”
Mí mắt Thẩm Chi run run. Cô cảm nhận được sự dịu dàng trong giọng nói của Kỳ Nghiên, mà trong sự dịu dàng đó còn có chút phiền muộn khó tả.
Thế là cô giơ tay lên…
Bốp!
“Vô tri, tôi là bố anh, giỏi là phải rồi.”
Kỳ Nghiên bị tát: “...???”
Kỳ Nghiên vẫn chưa định thần được sau cái tát của Thẩm Chi.
Cô đánh không quá mạnh, nhưng từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên Kỳ Nghiên bị đánh.
Anh không biết nên làm gì với Thẩm Chi, khi nhìn lại thì đã thấy cô nằm nghiêng một bên, mắt nhắm lại.
Khuôn mặt ngủ rất ngoan, trông cũng khá dễ thương.
… Nhưng dễ thương có ăn được không? Đã thế lại còn cạo đầu ma nữ, tùy tiện tát người nữa chứ!
Kỳ Nghiên xoa xoa khuôn mặt nóng bừng, đứng dậy nhìn về phía ma nữ đầu trọc.
“... Huhuhu… Mi há miệng to lên… Đừng cắn ta…”
“Cô nói nhiều quá, ta không ăn cô nữa bây giờ.”
“Này, đừng đừng đừng…”
Ma nữ đầu trọc ăn xong tên chồng tra nam, giờ đến lượt Tưởng Thu Tử.
Thật lòng mà nói, Kỳ Nghiên chưa thấy ai đi xin ma ăn mình bao giờ.
“Cô bé…” Đứng ở chỗ giao với luồng sáng, Kỳ Nghiên thở dài: “Sau khi ra khỏi đây nhớ làm người tốt và đừng quay lại nữa.”
Tưởng Thu Tử vừa khóc vừa mắng: “... Cậu bao nhiêu tuổi hả… Tôi lớn hơn cậu tới mấy tuổi…”
Kỳ Nghiên chỉ cười, không nói gì.
Chật vật suốt đêm, Tống Khải Bình đã được mở rộng tầm mắt. Sau khi theo Kỳ Nghiên khiêng thi thể của ma nữ đầu trọc đến quan tài trống dưới tầng hầm, trò chơi đã chính thức kết thúc.
[Phó bản “Sơn trang bão táp” đã kết thúc, bảng tổng kết phó bản đã được mở.]
[Mức độ oán khí được giải trừ: 100%]
[Điểm cống hiến của người chơi Thẩm Chi: 85 điểm]
[Điểm cống hiến của người chơi Kỳ Nghiên: 85 điểm]
[Điểm cống hiến của người chơi Tống Khải Bình: 70 điểm]
[Người chơi Tưởng Thu Tử đã chết, điểm cống hiến đã bị xóa]
Sau khi trở lại thế giới thực, Thẩm Chi đã hoàn toàn tỉnh táo, phản ứng đầu tiên của cô là…
“Sao điểm cống hiến của tên cẩu Kỳ Nghiên đó lại ngang với điểm của mình hả?!”