Nếu có Kỳ Nghiên ở đây, anh sẽ vui vẻ giải thích cho cô.
Đó là vì cô đã cạo đầu người đau khổ nhất.
Nhưng lúc này Thẩm Chi cũng không thừa sức tìm hiểu nguyên nhân. Dù khi vào game oán khí, thời gian ở thế giới thực trôi rất chậm, nhưng cô cũng tiêu hao nhiều năng lượng nên chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, cuộc gọi của Tạ Mặc Phàm đánh thức cô.
“Chi Chi! Sếp Chi! Bố ơi… Cứu với!”
Vừa nghe câu này, Thẩm Chi liền nghĩ Tạ Mặc Phàm đã gặp phải chuyện gì đó rất nghiêm trọng, như bị bắt cóc chẳng hạn. Nhưng khi xuống giường, thay được nửa bộ quần áo, cô lại nghe thấy anh vừa chạy vừa nói: “Lại có ma rình anh, huhuhu…”
Lúc này Thẩm Chi cũng ngừng thay quần áo.
“... Anh ổn không vậy? Chuyện anh bị ma rình chẳng phải thường như chuyện mẹ nhắc anh mùa đông mặc đồ ấm sao?” Thẩm Chi ngáp dài: “Chui vào chăn trốn đi, đó là kết giới mạnh nhất đấy, trăm ma nghìn quỷ cũng không vào được. Tôi cúp máy trước…”
“Hả? Từ từ…”
Một giờ sau, Thẩm Chi xuất hiện trước cửa biệt thự Tạ gia như đã hứa.
Người ra đón cô là mẹ của Tạ Mặc Phàm. Tính bà Tạ rất tốt, nhưng lại mắc cùng một bệnh với người dân nông thôn, đó là bệnh mê tín dị đoan. Tạ Mặc Phàm hay chiêu quỷ, nên Tạ gia thường mời thầy pháp về nhà.
Trước khi Thẩm Chi lên lầu, cô nghe giọng của thầy pháp Phương mà Tạ Mặc Phàm từng nhắc tới.
“... Linh Bảo Thiên Tôn, an ủi thân thể. Hồn phách tứ phương, ngũ tạng huyền bí. Thanh Long Bạch Hổ, Chu Tước Huyền Vũ, bảo vệ thân thể…”
Bùa vàng dán chi chít khắp cầu thang từ dưới lên trên.
Gom từng người ở đạo quan núi Bình Đô cũng không được nhiều bùa vàng như vậy.
Dù Thẩm Chi lớn lên trong đạo quan, nhưng cô lại ghét nhất những kẻ không có năng lực mà giả danh thầy pháp đi khắp nơi lừa đảo người khác.
Nói thật lòng, nếu Thẩm Chi muốn kiếm tiền, chỉ cần cô đoán mệnh đuổi quỷ cho mấy người nổi tiếng thì đã giàu to từ lâu rồi, nhưng sư phụ của cô không cho phép đệ tử dùng cách này để kiếm tiền. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web t y tnovel.
Ban đầu Thẩm Chi cũng không hiểu vì sao, sau này Thẩm Thời Lễ mới giải thích cho cô.
“Bọn em ở đạo quan núi Bình Đô là người thật sự có năng lực, nhưng nó không có nghĩa là những kẻ lừa đảo giả danh thầy pháp cũng có năng lực. Nếu em dùng năng lực của mình để trở nên nổi tiếng thì sẽ càng có nhiều người tin theo lời của những kẻ lừa đảo kia.”
Thẩm Thời Lễ kiên nhẫn giải thích từng câu từng chữ.
“Nói đâu xa, em cứ nhìn mấy bà đồng bà cốt ở quê này, họ lừa người ta uống nước bùa để chữa bệnh, nhưng thật ra lại là kéo dài bệnh tình của người ta. Chúng ta sinh ra trên đời không cần phải làm những chuyện kinh thiên động địa, chỉ cần chúng ta không làm việc ác, không vì tư lợi bán rẻ lương tâm là được.”
Lúc đó Thẩm Chi vẫn rất không phục: “Do mấy bà cốt đó không có năng lực thôi! Còn em, em thật sự có khả năng vẽ bùa đuổi quỷ mà!”
Thẩm Thời Lễ mỉm cười xoa đầu cô: “Anh biết em có thể, nhưng những người bệnh nặng như thế, tuyệt vọng như thế thì đâu phân biệt được…”
Rất lâu sau, Thẩm Chi mới hiểu được những gì Thẩm Thời Lễ đã nói với mình.
Vì vậy, khi Tạ Mặc Phàm kể với cô chuyện mẹ lại mời thầy pháp đến nhà, Thẩm Chi không chút do dự cầm kèn sona đến Tạ gia.
“Vị này là thầy pháp Phương phải không? Tình hình thế nào rồi?”
Thẩm Chi mở cửa phòng Tạ Mặc Phàm, cô thấy một ông già râu trắng mặc áo đạo sĩ cầm một thanh kiếm nhựa đang niệm niệm gì đó.
Ánh mắt thầy pháp Phương rất bình tĩnh, lão ta khẽ vuốt râu, trông rất thuần thục:
“Hmm… Ta nghĩ con quỷ đó đã đền tội…”
Chưa dứt lời, lão ta đã bị tiếng hét của Tạ Mặc Phàm tròng chăn tát thẳng vào mặt:
“Aaaaaaaaa, m* nó còn ở trên giường kìa, nhìn nhìn cái đầu mi!!!”
Thầy pháp Phương nghe thế thì kinh ngạc, phong thái của lão ta cũng sa sút một chút.
Nhưng tên thầy pháp này có vẻ rất giỏi lừa người, lão ta lấy lại bình tĩnh nói tiếp:
“... Vậy, vậy là nó vẫn còn hơi nóng, để ta…”
Thấy thầy pháp Phương giơ thanh kiếm nhựa lên lại niệm chú, Thẩm Chi đè tay lão ta xuống, ngoan ngoãn tươi cười:
“Nếu ông còn múa may niệm chú thì tôi sẽ báo cảnh sát bắt ông vì tội truyền bá tư tưởng phong kiến, mê tín dị đoan đó. Tuổi của ông bây giờ ngồi hai ngày ở đồn cảnh sát chắc cũng không chịu nổi đâu nhỉ?”
Bao nhiêu năm đi đây đó lừa tiền những người giàu, thầy pháp Phương cũng từng gặp rất nhiều người không tin vào ma quỷ như Thẩm Chi.
“Ôi, cháu còn trẻ nên chưa hiểu đâu, cháu nên kính sợ những thứ siêu nhiên thần bí này…”
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt: “Kính sợ chi để bọn chúng được nước làm tới ạ?”
Thầy pháp Phương: … Con nhóc này bị điên rồi à?
“Tạ Mạc Phàm, đừng sợ, ra ngoài nhanh lên.”
Thẩm Chi thoáng nhìn thấy cây đàn nhị ở góc giường, cô đặt kèn sona xuống, dở chăn của Tạ Mặc Phàm ra.
“Bình thường anh lý luận hay lắm mà, tới lúc cần thì quên mất những gì sư phụ dạy là sao?” Thẩm Chi nhét đàn nhị vào lòng Tạ Mặc Phàm: “Kéo đàn!”
Lúc đến đây cô hơi bốc đồng nên mới mang theo kèn sona, nhưng với con ma lưỡi dài treo trên trần nhà kia thì cũng không cần dùng đến.
Thầy pháp Phương nhìn đàn nhị trong lòng Tạ Mặc Phàm, rồi nhìn kèn sona mà Thẩm Chi mới đặt xuống.
Phương pháp gì nữa đây?
Tạ Mặc Phàm thấy lưỡi con ma trên trần nhà sắp chạm tới mặt mình, toàn thân anh ta nổi da gà, vô thức định chạy trốn, nhưng Thẩm Chi không anh ta chạy, thế là anh ta phải cắn răng kéo bài…
Nhị Tuyền Ánh Nguyệt.
Thầy pháp Phương: …???
Tuy người khác không thấy, nhưng Thẩm Chi lại có thể nhìn thấy rõ ràng. Dù bản nhạc Tạ Mặc Phàm kéo rất lộn xộn, nhưng khi vừa cất tiếng, con ma lưỡi dài đó lập tức rút lại.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, nửa bài đầu là do sư phụ của Thẩm Chi dạy anh ta, phần còn lại là anh ta tự học.
Tiếng nhạc du dương trong phòng, kèm thêm khung cảnh lâm li bi đát, khiến người nghe cảm thấy động lòng xót thương.
Với cả Tạ Mặc Phàm bị dọa sợ đến nỗi khóc lóc thảm thiết, rất hợp với hoàn cảnh. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Tuy thầy pháp Phương là một tên lừa đảo, nhưng nửa xô nước của kẻ lừa đảo kêu lóc tóc thì cũng là nửa xô nước*. Sau khi nghe kéo bài “Nhị Tuyền Ánh Nguyệt”, oán khí dồn nén trong phòng đã giảm đi rất nhiều.
(*Câu này gần giống như với câu “thùng rỗng kêu to” bên mình. Xô nước càng nhiều thì càng kêu lóc tóc, đây là hiện tượng đổ đầy nước vào xô, dùng để ẩn dụ cho người khoe khoang. Người thực sự có kiến thức, có hiểu biết sẽ trầm lặng, khiêm tốn và thận trọng, còn những người ngu dốt, tự cho mình là đúng thì sẽ rất ồn ào, hay phô trương.)
Con ma lưỡi dài cũng đã lẻn ra ngoài qua khe cửa sổ.
Lão ta sợ hãi nhìn Tạ Mặc Phàm đưa đàn nhị cho Thẩm Chi. Cô gái này nhìn yếu đuối vậy thôi nhưng thực ra rất có năng lực.
“… Vậy, nếu tà ma đã rời khỏi rồi thì bần đạo cũng không ở lại đây làm gì nữa…”
Tâm thái của thầy pháp Phương vẫn rất ổn định, không có một chút hoảng sợ nào.
Thẩm Chi mỉm cười quay người: “Không cần vội đâu thầy pháp Phương, hình như ông quên chuyện gì thì phải?”