“Không không không…” Tưởng Thu Tử lắc đầu quầy quậy: “Không làm cái nào hết! Sáng mai chúng ta đào được không? Ban đêm ban hôm thế này đáng sợ lắm! Với lại bên ngoài đang mưa rất to!”
Kỳ Nghiên nhếch miệng cười, một nụ cười mà Tưởng Thu Tử rất khó diễn tả.
Tuy anh cười, nhưng nó còn đáng sợ không cười. Ánh mắt anh sắc lạnh như đao kiếm, không có chút dịu dàng nào.
“Vậy thì cô còn một lựa chọn nữa.” Khi Tống Khải Bình đi tới cửa, Kỳ Nghiên lạnh lùng nói: “Đi chết đi, cô không thích hợp chơi game này.”
Tưởng Thu Tử chết lặng tại chỗ.
Thẩm Chi mơ màng một lúc sau, không biết bọn Kỳ Nghiên ra ngoài từ bao giờ. Khi tỉnh táo lại, trong phòng chỉ còn lại cô và Tưởng Thu Tử.
“... Tôi không biết game này lại đáng sợ đến thế…” Tưởng Thu Tử tưởng cô còn ngủ nên tự lẩm bẩm một mình: “Tôi nghe người dẫn đường nói, nếu tham gia game này, duy trì được trạng thái khi mới nhập game thì sẽ không già, không chết…”
Thẩm Chi nằm ở đây ngủ không biết đã bao lâu, một tay cầm kèn sona, một tay cầm dao bếp. Cô ngồi dậy, Tưởng Thu Tử cũng chưa phát hiện.
“... Tôi, tôi muốn thoát game này lắm chứ, nhưng chết lại lần nữa sẽ rất đau. Mấy người chưa chết thì sao hiểu được…”
Thẩm Chi vẫn chưa hết say, cô vỗ vỗ cô ta: “Được rồi, muốn chết thì cứ việc. Không muốn chết thì sống cho tốt. Nói nhiều như vậy làm gì…”
Thẩm Chi bỗng im bặt.
“Sao thế, biểu cảm của cô là sao đây…”
Tưởng Thu Tử thấy mặt Thẩm Chi cứng đờ, cô ta tưởng cô không muốn thấy mình khóc nên đưa tay lên lau mặt. Nhưng rồi cô ta lại cảm thấy có gì đó không đúng.
“Thẩm Chi, Thẩm Chi, mặt tôi bị làm sao vậy…”
Hình ảnh Tưởng Thu Tử phản chiếu trong mắt Thẩm Chi không thể gọi là con người.
Da của cô ta nứt ra, để lộ gân mạch đỏ tươi bên dưới. Trông cô ta như vừa mới bị lột da. Khi cô ta nói, máu và da chảy xuống cổ.
Tưởng Thu Tử lao vào nhà vệ sinh, vài giây sau cô ta hét lên một tiếng thảm thiết.
Sét rạch ngang trời, sấm nổ vang. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web t y tnovel.
Kỳ Nghiên và Tống Khải Bình mặc áo mưa, đặt xác của nữ ma đầu trọc vào túi đựng xác và mang vào nhà. Đương nhiên, họ nhận thấy trong nhà có chuyện bất thường.
Trước khi rời đi, Thẩm Chi thì đang ngủ, Tưởng Thu Tử thì im lặng ngồi đợi với Thẩm Chi. Nhưng khi họ quay về, đại sảnh lại vô cùng náo nhiệt.
“Ô aaaa…!”
“Đừng đừng đừng, bọn ta sai rồi, cô đừng tới đây mà…”
Tưởng Thu Tử bị lột da trốn trong một góc khóc lóc, nhưng có thể thấy khuôn mặt của cô ta đang dần lành lặn lại.
Còn Thẩm Chi thì vô cùng phấn khích chạy nhảy lung tung. Không biết cô làm thế nào mà gọi được ông chồng ở phòng phân phối điện và quỷ tiểu tam trong gương ra, chạy loạn xạ khắp đại sảnh.
Bọn Kỳ Nghiên trở về đã thấy Thẩm Chi đỏ mắt, một tay cầm kèn sona, tay kia cầm dao bếp giết người.
“Mau tới đây! Tôi bao vây bọn nó rồi!”
Gì cơ… một mình cô bao vây hai con ma à???
Tống Khải Bình nhìn hai con ma bị Thẩm Chi rượt đuổi khắp nhà, anh ta không còn cảm giác khó chấp nhận như lúc đầu nữa.
Dù Thẩm Chi vung tay cầm kèn sona đánh ma tiểu tam bất tỉnh, anh ta cũng chẳng hốt hoảng.
Phải, đây hoàn toàn không phải là game kinh dị sinh tồn.
Miễn Thẩm Chi còn ở đây, những kẻ phải chạy trốn chỉ có thể là lũ ma NPC!
“... Hai tên gian phu dâm phụ kia!!! Ôm nhau chết hết đi!!!”
Tống Khải Bình chưa kịp định thần thì thấy ma nữ đầu trọc giống như ngựa hoang chạy loạn. Anh ta định túm lấy góc áo của nó nhưng nó đã kịp theo Thẩm Chi nhập cuộc rượt đuổi tên chồng tra nam đến chân tường.
Ban đầu, cốt truyện của phó bản chỉ có ma nữ trong gương và tên chồng tra nam thôi, vừa sức với người chơi. Dù sao đây cũng là khu vực dành cho người mới, người chơi như Tống Khải Bình và Tưởng Thu Tử có thể chấp nhận được.
Chỉ cần dựa theo kịch bản phim kinh dị để hù dọa, tạo áp lực giúp người chơi khai quật mối thù hận giữa ba người. Cuối cùng, lần theo manh mối, an táng thi thể của ma nữ đầu trọc đàng hoàng là hoàn thành nhiệm vụ.
Ai mà ngờ nhóm này lại có thêm mấy người chơi trâu bò như Thẩm Chi và Kỳ Nghiên chứ?
Không chỉ bắt mọi người thay quần áo trong tủ Thẩm Chi còn thổi một bài chiêu hồn để giải phóng lũ ma mà thầy pháp đã phong ấn.
Tống Khải Bình nhìn cảnh tượng trước mắt, anh ta bình tĩnh đến lạ thường, tự chỉnh lại suy nghĩ của mình:
Không chỉ thả chúng ra mà cô còn muốn cùng ma nữ đầu trọc xử lý chúng.
“Tiểu Thẩm, cô có cảm thấy bóp cổ chết hai người họ thì dễ dàng quá không?”
Ma nữ đầu trọc hoàn toàn quên mất chuyện mình bị cạo đầu, không còn thù hằn Thẩm Chi nữa mà nghiêm túc hỏi ý kiến cô.
Thẩm Chi thành thật trả lời: “Quá dễ dàng rồi. Con ma nữ này còn hù dọa Tưởng Thu Tử, khiến cô ta sợ tới mức hét lên inh ỏi, đầu ta rất đau đây này.”
“Chuyện này để tôi lo, nghề của tôi mà.” Không biết từ lúc nào, Kỳ Nghiên cũng nhập cuộc vui: “Con kia, đừng có giả chết…”
Kỳ Nghiên kéo ma nữ trong gương đang giả chết đến bên tên chồng tra nam. Tóc của ma nữ đầu trọc đã bị cạo, nhưng váy của nó lại có thể kéo dài vô tận, nhét hai con ma vào túm lại như cái bánh chưng.
“Cho bọn mi một con đường sống.” Kỳ Nghiên lấy hai con dao trong bếp ra: “Chỉ một trong hai được sống thôi. Ai chém thắng đối phương thì sẽ sống, hiểu không?”
Ma nữ đầu trọc rất tán thành kế hoạch này.
“Chẳng phải bọn mi yêu nhau lắm sao, nào, cho ta thấy bọn mi yêu nhau đến đâu đi.”
Nói xong anh thả hai con ma ra. Ma nữ trong gương và tên chồng tra nam cầm dao nhìn nhau cứ như đang có ý đồ gì đó.
Đương nhiên, Thẩm Chi không ngốc, cô phóng con dao trong tay mình. Con dao bay ngang mặt chúng, đâm thủng tường. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Con người tôi lúc nào cũng tiên lễ hậu binh*.” Ánh mắt Thẩm Chi hơi lơ đễnh, nhưng lại nói năng lưu loát: “Chém đúng người thì còn một đứa sống. Còn chém người khác thì cả hai chết hết.”
(*Phía trước thì đàn nghi lễ để chiêu hàng, phía sau thì phục sẵn binh mã để phản công.)
Tưởng Thu Tử: “... Ý cô tiên lễ hậu binh là vậy hả?”
Thẩm Chi bất ngờ quay đầu lại: “Có ý kiến gì sao?”
Tưởng Thu Tử lắc đầu liên tục.
Ma nữ trong gương nhận thức được hoàn cảnh của mình, dù có thắng đi chăng nữa không dễ gì được buông tha. Nó vội vàng quỳ xuống trước mặt ma nữ đầu trọc nói:
“Chị ơi! Chúng ta là chị em ruột thịt mà! Hồi còn nhỏ, em suýt rơi xuống một cái giếng không có nắp đậy bên đường. Chính chị đã nắm lấy tay em, chính chị đã cứu em. Chị ơi, chị đừng trơ mắt nhìn em chết mà…”
Khóe mắt của ma nữ đầu trọc đỏ hoe, oán khí càng lúc càng tăng.
“Cô còn nhớ tôi là chị cô à! Tên đàn ông đó có gì hay mà cô mê như vậy hả? Cô vì một người ngoài mà lấy mạng tôi!”
Trông ma nữ đầu trọc thê thảm không chỉ vì bị Thẩm Chi cạo trọc đầu, mà thật ra, những gì nó từng trải qua cũng rất thê thảm.
Nếu chỉ nghe thôi thì thấy rất cẩu huyết, nhưng khi nó xảy đến với mình thì mới cảm thấy đau như thế nào.