Cô gái nhỏ có khuôn mặt tròn, đôi mắt to, vì còn say nên nói năng hơi mơ hồ: “Ừm… mi là ma nữ trong gương phải không?”
Nói xong, cô vẫy tay với Tưởng Thu Tử.
“Cô qua đây xem thử, có phải đây là ma nữ tối qua treo cổ cô không?”
Đương nhiên, có chết Tưởng Thu Tử cũng không dám lại gần. Nghe Thẩm Chi hỏi, cô ta vội vàng lùi lại, va vào Kỳ Nghiên.
Xem thôi mà, không mất miếng thịt nào đâu.”
Kỳ Nghiên nở nụ cười quyến rũ, không chừa đường lui cho Tưởng Thu Tử, kéo cô ta về phía ma nữ trên mặt đất.
“Là nó phải không?”
Sức mạnh giữa nam và nữ có sự chênh lệch, Kỳ Nghiên cũng không thương hoa tiếc ngọc như Tống Khải Bình, nên anh ấn đầu cô ta xuống, bắt cô ta nhìn thẳng vào. Tưởng Thu Tử cố nén nỗi sợ hãi, vừa khóc vừa nói:
“... Là nó đó… huhuhu…”
Sau khi xác nhận hung thủ gây án, Thẩm Chi kéo tóc của ma nữ lôi tới bàn, cầm con dao bếp trên bàn vung về phía ma nữ.
“Chờ đã...” Kỳ Nghiên nắm lấy cổ tay Thẩm Chi: “Cô có chắc là giết nó thì trò chơi sẽ kết thúc không? Mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng mà.”
Thẩm Chi bị Kỳ Nghiên cản nên rất tức giận.
“Anh nói chuyện với bố của mình như thế à?”
Kỳ Nghiên: “???”
“Tránh ra!”
Thẩm Chi gạt tay của Kỳ Nghiên, vung dao về phía ma nữ…
Cắt đứt tóc nó.
“... Lúc còn sống, ma nữ bọn mi chăm chút nhan sắc lắm mà, sao khi chết lại để đầu tóc như thế này?”
Trước sự bối rối của ba người và ánh mắt vừa sợ hãi vừa hung dữ của ma nữ, Thẩm Chi giống như một chủ tiệm hớt tóc nghiêm túc và chuyên nghiệp, cô tập trung cắt tóc cho ma nữ.
Cắt thôi chưa đủ, cô còn vừa cắt vừa lải nhải. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web t y tnovel.
“Chưa tính chuyện để tóc dài hù dọa người khác, bình thường mi không thấy để tóc thế này vướng víu lắm sao?”
“Dù có làm ma thì cũng không được buông thả bản thân chứ! Khó coi quá!”
“Bọn mi đi hù dọa người ta cũng chẳng khác nào đang truyền bá tư tưởng phong kiến, mê tín dị đoan. Với tư cách là người kế thừa chủ nghĩa xã hội, ta có nghĩa vụ phải tiêu diệt bọn mi, hiểu không hả?” User hdtruyen vui lòng ngừng hành động re-up thu phí bên truyện miễn phí bên app TYT, cảm ơn.
Ma nữ sắp trọc đầu: …
Thẩm Chi ra tay quá nhanh, mọi người không kịp phòng bị. Lúc mọi người còn đang kinh ngạc “chuyện này cũng làm được sao” thì Thẩm Chi đã cắt hết mấy tất tóc của người ta rồi. Nếu cắt nữa thì nó sẽ thành ni cô mất.
“Này… đợi đã.” Tống Khải Bình tóm lấy tay Thẩm Chí: “Hỏi nó xem trong nhà đã xảy ra chuyện gì trước đi.”
Trông Thẩm Chi có vẻ rất phấn khích, nếu bọn họ không ngăn lại chắc cô sẽ tra tấn người ta đến chết.
Nhưng dù hỏi thế nào thì ma nữ vẫn im lặng. Nó cứ bày vẻ mặt ngạo mạn “mấy người tự đi mà tìm hiểu”.
Kỳ Nghiên trầm ngâm một lát rồi nói:
“Thôi bỏ đi, chúng ta cũng không cần dây dưa với thứ tiểu tam này làm gì. Giết nó đi.”
Đây không phải lần đầu tiên anh dọa giết ma nữ, Tống Khải Bình tưởng ma nữ vẫn sẽ giữ nguyên thái độ lạnh lùng như trước. Nào ngờ, lần này đột nhiên nó ngẩng đầu lên, chuẩn bị lao về phía Kỳ Nghiên.
“... Mi bị cái gì thế?” Thẩm Chi kéo ma nữ lại, vẻ mặt không vui: “Ta chóng mặt lắm, mi đừng đi lung tung, lát nữa ta nôn vào mi đấy.”
… Chóng mặt mà lực tay còn mạnh thế này à?!
Ma nữ không rảnh so đo chuyện lực tay Thẩm Chi mạnh đến đâu, nó hung hăng trừng mắt nhìn Kỳ Nghiên như muốn dùng ánh mắt xé Kỳ Nghiên thành từng mảnh vậy.
Tống Khải Bình nhớ lại lời anh nói vừa rồi, nhận ra từ khiến ma nữ nổi giận.
“Tiểu tam?”
Ma nữ cũng trừng mắt nhìn sang Tống Khải Bình.
“Ồ…” Kỳ Nghiên cười như không cười. Anh ngồi xuống trước mặt ma nữ: “Thì ra mi rất ghét người khác nói mình như thế. Dám làm dám chịu thôi, tiểu tam thì tiểu tam, quan tâm đến danh dự làm gì?”
Phải thừa nhận rằng, Kỳ Nghiên rất có tài ăn nói, đến nỗi ma nữ cũng bị anh cạy miệng.
“Mi mới là tiểu tam, hừ!”
Kỳ Nghiên sửng sốt.
Ma nữ này không nói thì thôi, nói ra thì lại thấy xấu hổ.
Thẩm Chi uống nhiều quá nên cũng bắt đầu say. Say thì say, nhưng lúc ma nữ hừ với anh thì cô vẫn hơi tỉnh bèn quay đầu nhìn về phía Kỳ Nghiên: “Hừ!”
“... Cô có biết nó nói gì không mà bắt chước nó hừ.”
Kỳ Nghiên bất lực lắc đầu, lại nhìn ma nữ.
“Không phải tiểu tam à? Thế ai là tiểu tam?”
Ma nữ bị vu oan đáp ngay:
“Đương nhiên là con em vô liêm sỉ của ta rồi! Không những dám ngủ với anh rể mà còn dám thông đồng với nhau giết chị mình! Đúng là cái thứ sói mắt trắng!”
Qua lời giải thích ngắn gọn của ma nữ cùng với những manh mối mà họ tìm được, đầu đuôi câu chuyện đã rõ ràng.
Ma nữ đầu trọc này chính là vợ của ông chủ, cũng chính là người phụ nữ có khuôn mặt bị bôi đen phía sau khung ảnh. Còn người phụ nữ chụp chung với ông chủ được treo bên ngoài là em gái sói mắt trắng của ma nữ đầu trọc.
Em gái ngủ với anh rể rồi thông đồng với anh rể giết chị gái.
Có vẻ như ma nữ đầu trọc chính là nguồn oán khí lớn nhất trong căn nhà này.
Câu chuyện được khơi gợi, lâu rồi ma nữ cũng không có ai để nói chuyện nên bắt đầu liến thoắng:
“Khi bắt gặp đôi gian phu dâm phụ này trên giường, con em khốn nạn còn đang mặc đồ ngủ của ta! Lúc đó ta chỉ muốn dùng dao chặt chết hai tên khốn này thôi!”
“Ai mà ngờ hai tên đó còn tàn nhẫn hơn ta! Hai tên đó bóp cổ ta đến chết rồi treo ta lên đèn chùm pha lê trong đại sảnh, ngụy trang thành một vụ tự sát!” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Nhưng hai tên khốn này sợ ta làm ma trả thù nên nhờ thầy pháp chôn xác ta trong sân, nói ta không thể đầu thai cũng không thể làm hại hai người đó.”
Kỳ Nghiên: “Vậy nên mi mới muốn giết người phụ nữ nào mặc quần áo của mi sao?”
Ma nữ đầu trọc thẳng thắn đáp: “Đúng vậy!”
Tống Khải Bình suy nghĩ rồi hỏi: “Nếu hai người kia giết mi thì ai giết họ?”
“Ta không biết, ta ít khi ra ngoài lắm. Nếu không phải do mấy người vào nhà này, mặc quần áo của ta thì ta cũng không xuất hiện đâu. Nay ta ở ngoài lâu như vậy chắc cũng là do con nhỏ thổi kèn sona kia.”
Nhắc tới Thẩm Chi, ma nữ đầu trọc mới nhớ.
“Tóc của ta!!! Mấy người buông tay ra! Trước khi đi gặp đôi gian phu dâm phụ, ta phải giết nó đã!”
“Thôi đi, không cần vội giết người đâu.” Kỳ Nghiên kéo ma nữ lại: “Để bọn ta đào xương cốt của mi lên, an táng mi đàng hoàng, như vậy sẽ xoa dịu oán khí của mi đúng không?”
Ma nữ đầu trọc khựng lại, xác của nó đã bị côn trùng trong lòng đất cắn gặm hết rồi, thê thảm đến nỗi không dám nhìn. Lúc còn sống, nó cũng yêu cái đẹp như bao người phụ nữ khác, đương nhiên nó không muốn có thể của mình bị thối rữa trong bùn đất như thế này.
“Được, mấy người là người tốt, chỉ cần mấy người an táng ta đàng hoàng, ta sẽ không làm hại con nhỏ này.”
Tưởng Thu Tử lẩm bẩm: “Mi muốn hại cô ta cũng phải xem bản lĩnh của mi tới đâu…”
Kỳ Nghiên và Tống Khải Bình tìm dụng cụ chuẩn bị đào xác trong sân. Họ nghĩ kết thúc game sớm chừng nào thì tốt chừng nấy. Nếu cứ kéo dài thời gian, không biết ma nữ tiểu tam trong gương sẽ biến thành thứ gì nữa.
“Tưởng Thu Tử, cô muốn ở lại đây với Thẩm Chi hay ra ngoài đào xác với bọn tôi.”
Không cần hỏi, Kỳ Nghiên cũng biết đáp án.