Vì Tưởng Thu Tử giờ đây chỉ còn biết khóc lóc la hét, nên chỉ còn Thẩm Chi, Kỳ Nghiên và Tống Khải Bình thảo luận với nhau thôi.
Tống Khải Bình: “Chắc chắn là mấy bộ quần áo có vấn đề! Mấy bộ quần áo này bị nguyền rồi!”
Thẩm Chi cảm thấy cũng có lý, cô lấy quần áo trong tủ ra vẫy vẫy trước mặt Tưởng Thu Tử.
Có thể thấy rõ sự suy sụp của Tưởng Thu Tử bằng mắt thường.
“Đúng là có khả năng.” Thẩm Chi quay lại, ngồi trên cầu thang của đại sảnh, thấy Tống Khải Bình hơi sợ hãi nhìn mình, cô hỏi: “Sao thế?”
Tống Khải Bình lắc đầu mạnh: “Không có gì, không có gì…”
“Vậy vấn đề bây giờ là, quần áo có liên quan đến án mạng trong biệt thự không?” Kỳ Nghiên vẫn tỏ ra ung dung: “Tôi nghĩ là, nếu tối nay chúng ta mặc quần áo trong tủ, có thể ma sẽ đến tận cửa tìm chúng ta. Đến lúc đó cứ việc bắt nó rồi tra hỏi rõ ràng, chẳng phải mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng hơn sao?”
Tống Khải Bình nghi ngờ tai của mình: “Cậu vừa nói gì cơ…”
Thẩm Chi lại rất thích ý kiến của Kỳ Nghiên: “Tôi nghĩ là được.”
“Đợi đã…”
“Vậy bây giờ chúng ta thay đồ luôn đi. Nếu thay sớm thì gặp sớm, chúng ta đỡ phải nỗ lực tìm manh mối.”
“Đừng mà…”
“Được, đi thôi.”
Sau khi Thẩm Chi và Kỳ Nghiên thống nhất, họ lên lầu, để lại Tống Khải Bình và Tưởng Thu Tử đang bị bịt miệng ở đại sảnh, một người há hốc mồm, một người ê ê a a.
… Trò này không phải chơi như vậy đâu!
Người ta chuẩn bị manh mối kỹ càng để làm gì? Niềm phấn khích khi giải mã vượt ải thành công ở đâu? Sao hai người cứ đụng chuyện là đi tìm đường chết thế! Đã vậy còn rất kiêu ngạo nữa!
Đương nhiên Tống Khải Bình không thể ngăn cản Thẩm Chi và Kỳ Nghiên.
Hai người hành động dứt khoát, nhanh chóng di chuyển lên lầu thay quần áo, Kỳ Nghiên thay bộ vest trong phòng ông chủ, Thẩm Chi thay bộ váy trong phòng bà chủ.
Hai người không chỉ thay đồ mà còn bắt Tống Khải Bình và Tưởng Thu Tử cùng thay. Tất nhiên lúc đầu Tống Khải Bình cảm thấy không vui, nhưng sau đó anh ta bị Kỳ Nghiên lừa vài câu bèn chuyển hướng chú ý sang việc nấu nướng.
“Thú thật với mọi người luôn! Ở thế giới thực, tôi có niềm đam mê mãnh liệt với chuyện bếp núc đó!”
“Tuyệt lắm anh trai, vậy bọn tôi chờ anh xuống bếp chuẩn bị tiệc cho bọn tôi đấy,”
Sau khi sắp xếp cho Tống Khải Bình làm bữa trưa, bữa tối xong, Thẩm Chi còn bắt Tưởng Thu Tử thay một chiếc váy nhỏ xinh.
“Chẳng phải hôm qua cô thích cái này lắm sao, để tôi giúp cô mặc.”
Ban đầu Tưởng Thu Tử còn vùng vẫy, nhưng dần dần thấy vùng vẫy cũng vô ích nên cô ta ngoảnh mặt đi như cá mặn, nằm yên để Thẩm Chi muốn làm gì thì làm.
Vì thế, suốt một ngày bốn người không làm gì khác ngoài việc mặc đồ trong tủ đi loanh quanh khắp biệt thự. Họ còn sợ ma quỷ trốn trong bóng tối không nhìn thấy, ban đêm quên tìm bọn họ tấn công.
Tưởng Thu Tử luôn trong trạng thái hoảng loạn, dường như cô ta đang định bỏ mặc bản thân mình, chờ đến lúc chết lần nữa để out game.
Làm loạn đến tối, Kỳ Nghiên bước ra từ hầm rượu, mang theo năm sáu chai rượu vang đỏ.
“Anh Tống nói tối nay chúng ta có tiệc BBQ, hiếm khí được uống rượu ngon… cô chọn một loại đi?”
Thẩm Chi nhìn đống rượu đỏ trước mặt, tùy ý chi một chai.
Màn đêm buông xuống, bên ngoài lại đổ mưa lớn, nhưng khác với đêm qua, cả biệt thự đều sáng đèn, dù mất điện cũng vẫn còn rất nhiều nến.
Ngọn lửa nướng nổ lách tách, thịt được phủ sốt ướp từng lớp trên vĩ, mùi thơm tràn ngập cả đại sảnh.
Tưởng Thu Tử vốn không còn luyến tiếc gì cuộc sống lại nuốt nước bọt mấy lần.
“Chúng ta được gặp nhau ở đây là do định mệnh. Sau khi chia tay rồi, cũng không biết bao giờ mới gặp lại nên hôm nay chúng ta hãy ăn nhiều một chút, có rượu, có thịt, có đậu là đủ rồi! Nhưng hai đứa chưa thành niên thì nhớ uống ít lại…”
Đương nhiên, Thẩm Chi và Kỳ Nghiên đều xem lời Tống Khải Bình nói như gió thổi bên tai.
Họ không chỉ uống rượu thoải mái mà còn thi uống rượu.
Thẩm Chi: “Hôm nay ai buông ly trước thì là con trai tôi!”
Kỳ Nghiên: “Anh Tống, sao anh không uống? Đau dạ dày à? Để tôi nói anh nghe, thiếu rượu thì dạ dày mới đau, anh hiểu không?”
Tống Khải Bình hoảng hốt, rõ ràng hai người này đều chưa thành niên, ai mà ngờ tửu lượng lại lớn như vậy!
Cuối cùng, tuy bốn người chưa say đến mức bất tỉnh nhưng đều trong trạng thái rất hưng phấn, Tưởng Thu Tử bật khóc thút thít nói:
“Con ma đó... đôi mắt của nó thật đáng sợ... Nó cứ nhìn chằm chằm vào tôi huhuhu.... Tóc nó còn quấn quanh cổ tôi, mọi người biết không…”
Thẩm Chi đập bàn: “Nên mới nói, tôi ghét nhất là ma tóc dài! Đôi một lát, tôi đi lấy dao…”
Nói xong, Thẩm Chi liền đi vào bếp lấy dao. Dao trong biệt thự này đều được nhập từ Đức, cực kỳ sắc bén. Thẩm Chi cảm thấy lấy dao thôi vẫn chưa đủ, cô còn lên lầu lấy kèn sona xuống.
Cô uống rất nhiều, say xỉn đi lòng vòng.
“Mọi người im lặng nào…” Thẩm Chi hắng giọng: “Sau đây tôi xin phép thổi bài “Một cành hoa” để góp vui, xin hãy cho tôi một tràng pháo tay!”
Kỳ Nghiên vòng tay qua ghế bên cạnh, dựa lưng vào ghế, nhìn sang góc hành lang, mơ hồ thấy thứ gì đó trong bóng tối.
“Được, vỗ tay vỗ tay.”
Kỳ Nghiên dẫn đầu, Tống Khải Bình và Tưởng Thu Tử uống quá chén cũng vỗ tay bôm bốp.
Thẩm Chi rất hài lòng, cô ngẩng cao đầu, bắt đầu thổi kèn sona.
Âm đầu tiên vừa vang lên, sắc mặt Kỳ Nghiên bỗng thay đổi.
Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, gió gào thét dữ dội, đèn điện trong nhà chập chờn, tựa như có thể tắt bất cứ lúc nào.
Bản nhạc mà Thẩm Chi đang thổi là bài ca chiêu hồn.
Thẩm Chi thôi say sữa, đột nhiên cảm giác được dưới chân có động tĩnh.
Cô nhìn xuống, thấy một bàn tay xương xẩu đang giữ chặt mắt cá chân của mình.
Nếu không say, có lẽ Thẩm Chi sẽ ngạc nhiên.
Nhưng bây giờ cô đã bỏ quên bước ngạc nhiên này rồi.
“Không thấy ta đang thôi nhạc hả, đừng có làm phiền ta! Cút!”
Vừa dứt lời, Thẩm Chi đá một cước, Cú đá vừa chính xác vừa tàn nhẫn, khiến đối phương trở tay không kịp.
Thế là mọi người mắt mũi lem nhem đều nhìn theo thứ bị đá ra khỏi gầm bàn.
Tống Khải Bình và Tưởng Thu Tử say mèm đang quơ tay múa chân, bị thứ mới vừa bay ra dọa sợ bèn tỉnh táo lại.
“Thẩm Chi, Thẩm Chi, Thẩm Chi…!”
Chuyện gì có thể Tưởng Thu Tử không biết làm, nhưng kỹ năng ôm đùi thì cô ta vô cùng thành thạo.
Chỉ sau một ngày, cô ta đã biết Thẩm Chi là người có đùi to nhất ở đây. Mỗi khi gặp ma, dù trong bất kỳ tình huống nào, chỉ cần đến chỗ Thẩm Chi trước là an toàn nhất.
Thẩm Chi còn muốn thổi tiếp, nhưng Tưởng Thu Tử sợ hãi nắm chặt tay cô.
“Thẩm Chi, cô đừng thổi nữa! Hình như bên kia có ma…”
Ba người kia dời bước, nhường đường cho cô nhìn. Cái thứ bất ngờ chui ra đó bị đập vào tường, đau đớn cuộn thành một khối, cả nửa ngày sau cũng chưa ngồi dậy được.
Kỳ Nghiên đứng cạnh Thẩm Chi, cười nhẹ: “Cô tàn nhẫn thật đấy.”
Mặt Thẩm Chi không đổi sắc, cô nhìn ma nữ, một lúc sau mới đáp:
“Hic…”
Đúng là hơi quá chén rồi.
Ma nữ bị cục bông kia đá mạnh, chưa kịp định thần đã cảm thấy da đầu đau đau. Nó ngẩng đầu mới kinh hoàng nhận ra mình bị cô gái nhỏ nắm tóc kéo lên.