“Nhìn cái gì mà nhìn, mi mà nhìn nữa xem ta có lôi mi ra vệ sinh sạch sẽ không.”

Thẩm Chi giẫm một chân lên mảnh gương, rắc một tiếng, mảnh gương nát vụn.

Không biết có phải là do hoa mắt hay không, Tưởng Thu Tử cảm giác được khi Thẩm Chi vừa giẫm lên, vẻ mặt của ma nữ cũng giống như cô ta, thể hiện biểu cảm không thể tin được.

“Chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ?” Thẩm Chi đá mảnh gương bị mình giẫm nát ra, nhìn Tưởng Thu Tử: “À, nói đến chỗ con gái chúng ta suốt ngày đánh đánh giết giết, có vấn đề gì sao?”

Em gái à, em ổn không đấy?

Tưởng Thu Tử định thần lại, lắc đầu quầy quậy.

“Không có gì, không có gì.”

Đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa.

“Vào đi…”

Bọn Kỳ Nghiên xách một cái túi đi vào, vừa vào phòng thấy bàn trang điểm bừa bộn, họ ngẩn người.

“Xem ra bên hai cô cũng có chút chuyện nhỉ.”

Thẩm Chi xua tay: “Khách tới nhà chơi, chủ nhà chỉ ra chào thôi.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web t y tnovel.

Nghe thấy ẩn dụ của cô, sắc mặt của Tống Khải Bình và Tưởng Thu Tử tái mét.

Chắc là họ đang nhớ đến ma nữ treo ngược trong đại sảnh đây mà.

“Hai người định nói gì thế?”

Thẩm Chi hỏi, Kỳ Nghiên và Tống Khải Bình mở túi, bày ra từng món cho Thẩm Chi xem.

“Đây đều là vật trang trí trong biệt thự, bao gồm cả ảnh, nhật ký. Sau khi đọc và thảo luận, nhìn chung chúng tôi đã phân tích được chủ nhân của ngôi nhà là ai và chuyện gì đã xảy ra.”

Thứ trong tay Thẩm Chi là một tấm ảnh tập thể.

Chủ nhân của ngôi nhà là một cặp vợ chồng trẻ, vừa tài năng vừa xinh đẹp, tạo dáng chụp ảnh rất tình cảm.

Người vợ trong ảnh này quen quen.

“Con ma nữ trong gương hình như là người phụ nữ này đúng không?”

Thẩm Chi muốn đưa ảnh cho Tưởng Thu Tử nhận diện, nhưng cô ta lại lăn đi, trốn rất xa.

“E là không chỉ có một người phụ nữ.”

Kỳ Nghiên mở khung ảnh, lấy một bức ảnh khác từ bên trong ra.

Trong ảnh vẫn là một người đàn ông và một người phụ nữ, nhưng khuôn mặt của người phụ nữ lại được vẽ bằng bút đen, rất khó nhận dạng.

“Cho nên, theo tôi thấy thì chuyện này cũng khá đơn giản.” Tống Khải Bình nhiệt tình phân tích: “Người phụ nữ bị vẽ mặt chắc chắn là tình nhân. Rất có thể ả tình nhân đã cấu kết với người chồng để giết bà vợ.”

Kỳ Nghiên nói: “Lúc ở phòng phân phối điện, chúng ta cũng thấy một bóng người, có lẽ là một người đàn ông. Nếu so với trong ảnh thì chắc là người chồng.”

Hai vợ chồng này đều đã chết, như vậy cũng hơi kỳ lạ.

“Chắc chắn còn những người liên quan khác nữa.” Thẩm Chi đưa ra kết luận: “Mà không cần phải lo, đợi đến sáng mai rồi mấy người tìm manh mối cũng được. Biệt thự này lớn, hẳn là không chỉ có bấy nhiêu manh mối thôi đâu.”

Kỳ Nghiên nghe cô nói vậy, nhướn mày: “Mấy người?”

Thẩm Chi thản nhiên đáp: “Tôi dở nhất là đi tìm manh mối phá án, mấy người cứ làm đi, rồi nói cho tôi biết tôi phải xử lý ai là được.”

“…”

Có thể nói Tống Khải Bình và Tưởng Thu Tử đều là những người chơi có kinh nghiệm, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy một người như Thẩm Chi, dám chủ động đảm nhận nhiệm vụ đáng sợ nhất.

“Thôi cũng khuya rồi, chúng ta nên ngủ thôi…” Tống Khải Bình gượng cười: “Tôi nhất là chúng ta nên ngủ chung một phòng, vậy sẽ an toàn hơn.”

Thẩm Chi: “Tôi từ chối.”

Kỳ Nghiên: “Tôi cũng vậy.”

Tưởng Thu Tử trố mắt: “Sao vậy! Bộ hai người chưa xem “Không ai sống sót” à? Ngủ một mình không an toàn đâu!”

“Giường chỉ rộng có bấy nhiêu thôi, tôi muốn được ngủ thoải mái một chút.” Thẩm Chi đứng dậy vươn vai: “Muốn ôm nhau thì tự ôm đi, đừng lo cho tôi.”

Cô ta lo cho Thẩm Chi hồi nào chứ, cô ta là đang muốn ôm đùi Thẩm Chi thôi.

Thấy Thẩm Chi kiên quyết như thế, Tưởng Thu Tử quay đầu nhìn về phía Kỳ Nghiên.

“Đừng nhìn tôi, tôi cũng thích ngủ một mình.” Kỳ Nghiên ngáp dài, đi theo Thẩm Chi ra ngoài: “Ở đây có hơn chục phòng, hiếm lắm mới gặp được phó bản có điều kiện tốt như vậy đấy…”

Tống Khải Bình thấy hai người kia sang phòng khác ngủ, cảm thấy Tưởng Thu Tử ở lại một mình thật đáng thương.

“... Hay là cô với tôi…”

Tưởng Thu Tử nào muốn ở với Tống Khải Bình. Cô ta tức đỏ cả mắt, nhưng vẫn dậm chân đi ra:

“Thẩm Chi, tôi ngủ trên sàn của phòng cô cũng được…”

Khi Thẩm Chi tỉnh dậy, bầu trời ngoài cửa sổ vẫn âm u, khó có thể xác định được thời gian.

Cô mơ màng mở mắt, lồng ngực nặng trĩu khiến cô khó thở.

Tối qua trước khi đi ngủ, nhân lúc Tưởng Thu Tử không để ý, Thẩm Chi đã triệu hồi kèn sona, bởi vì đạo cụ [Tôi gọi bạn, bạn dám đáp không] thuộc cấp r, và có vẻ như chỉ được sử dụng ba lần thôi. Nếu muốn sử dụng tiếp thì phải nâng cấp.

Cho nên lần này Thẩm Chi triệu hồi kèn sona trước, như vậy sẽ an toàn hơn.

Tuy nhiên, khi Thẩm Chi ra khỏi giường nhìn xung quanh thì không thấy Tưởng Thu Tử đâu.

Trực giác của cô mách bảo rằng đã có chuyện gì đó xảy ra. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Dậy đi, Tưởng Thu Tử mất tích rồi.”

Thẩm Chi đi từng phòng gõ cửa, không đợi họ trả lời, cô đi thẳng vào bên trong biệt thự.

Cuối cùng những người khác cũng xuống lầu, họ nhìn thấy Tưởng Thu Tử đang bị treo trên chiếc đèn pha lê ở đại sảnh.

Sắc mặt cô ta tím tái, mặc mặc chiếc váy đỏ thẫm, thứ quấn quanh cổ cô ta không phải dây mà là một vòng tóc đen dày.

Thi thể duy trì tư thế vùng vẫy, treo lơ lửng trên không, đung đưa theo gió.

Chân Tống Khải Bình mềm nhũn.

“Cái này, cái này……”

“Này cái gì mà này, còn một mạng nữa mà.”

Thẩm Chi vào bếp lấy một con dao ra. Con dao trong tay cô như có gắn định vị, bay thật chuẩn, cắt đứt tóc của Tưởng Thu Tử. Tống Khải Bình thấy cảnh này thì trợn mắt hốc mồm.

Nhưng vì không có ai ở đó đỡ nên Tưởng Thu Tử rơi thẳng xuống đất.

Kỳ Nghiên ngồi xổm ở bên cạnh Tưởng Thu Tử, vỗ vỗ vai cô ta: “Dậy đi.”

“Hai người… hai người không phải là người chơi mới…” Tống Khải Bình lẩm bẩm: “Sao một người chơi mới có thể gan dạ nhưng vậy được…”

Không chỉ lần này, mỗi lần gặp ma, họ đều rất bình tĩnh, điềm nhiên. Đó không phải là thái độ của những người chơi mới.

Khi mới vào, anh ta còn bảo họ trốn ở phía sau, như vậy chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ cả!

“Khụ khụ khụ…”

Tưởng Thu Tử đã có động tĩnh.

Khuôn mặt Tưởng Thu Tử dần hồng hào trở lại, khó khăn mở mắt, cô ta ôm cổ nhìn mọi người xung quanh, vô thức nói:

“Mấy người nhìn tôi làm cái…”

Vừa cất tiếng, cô ta bỗng cảm thấy giọng nói của mình không đúng lắm.

Khi cúi đầu nhìn chiếc váy đỏ mình đang mặc, ký ức kinh hoàng tối qua đột nhiên xuất hiện trong đầu cô ta, Tưởng Thu Tử hét lên, tay chân quờ quàng điên cuồng: “Cứu tôi!!! Đừng đến đây! Đừng đến đây!!!!”

Tưởng Thu Tử như một kẻ điên, vừa la hét vừa cố xé chiếc váy đỏ trên người.

Kỳ Nghiên kéo Tống Khải Bình lên lầu để tìm quần áo cho cô ta mặc, không ngờ khi nhìn thấy quần áo, Tưởng Thu Tử lại càng trở nên điên loạn.

Thẩm Chi nhức đầu, lôi cô ta từ dưới đất lên, suýt thì bị cô ta cắn.

Hiện tại Thẩm Chi không đủ kiên nhẫn, cô trói cô ta lại, đè cô ta xuống ghế, trói chặt cô ta như kiểu bắt cóc, sau đó bị miệng rồi lấy chăn trùm cô ta lại.

…. Thế giới yên bình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play