Nhưng tinh thần đề cao chính nghĩa này hoàn toàn dựa vào tâm trạng của cô, chỉ cần không vui, cô có thể sẽ biến thành đại ma vương thích gì làm nấy trong nháy mắt.
“...Tại, tại sao!?”
Ma nữ dọa Thẩm Minh Châu đã bị Thẩm Chi giữ chặt, chỉ còn biết rên ư ư ô ô, hai người thì đang ở nhà, Thẩm Chi không thể ép cô ta được nên cô ta bắt đầu dở thói kiêu ngạo.
“Cái đó là quà anh Lễ tặng cho chị!”
Thẩm Minh Châu không thích Thẩm Chi, nhưng lại thầm thương trộm nhớ Thẩm Thời Lễ.
Ngày Thẩm Thời Lễ mua quà, cô ta tình cờ nhìn thấy, khi hỏi quà đó tặng cho ai, Thẩm Thời Lễ chỉ khẽ cười, Thẩm Minh Châu vẫn nhớ như in nụ cười mong chờ và hài lòng đó đến tận bây giờ.
Vì vậy, cho dù Thẩm Thời Lễ có qua đời, cô ta đã trộm được chiếc đồng hồ rồi thì cũng nhất quyết không buông tay.
“Dũng cảm, đáng khen.”
Hồ điệp đao đang bay trên đầu ngón tay của Thẩm Chi dừng lại.
Cô chợt nhớ, hồi còn nhỏ, hễ ai giật tóc cô, cô sẽ tụt quần người đó, mấy bạn nam trong lớp dám bắt nạt cô đều bị như vậy đến nỗi phải khóc lóc về nhà mách bố mách mẹ.
Dù ở ngoài Thẩm Thời Lễ lúc nào cũng bảo vệ cô, nhưng về nhà anh lại đóng cửa chỉ trán cô, nói:
“Tụt quần người khác là sai. Nếu bị bắt nạt thì chỉ cần nói với anh, anh sẽ bảo vệ em.”
Bây giờ thì không còn ai bảo vệ cô nữa rồi.
Mà dù sao cô cũng đã trưởng thành.
Cô không chỉ có thể tự bảo vệ mình mà còn có thể thay anh thực thi công lý.
“Nếu không muốn chết thì nghe lời chị.” Thẩm Chi buông tay đang nắm tóc ma nữ, ra hiệu về phía Thẩm Minh Châu: “Kiểu tóc của mi như thế nào tùy thuộc vào mức độ mi dọa cô ta.”
Ma nữ tóc dài cảm nhận được một luồng gió lạnh thổi qua đầu, toàn thân run rẩy.
“Chị, chị, chị, chị, chị định làm gì đó!?”
Thẩm Minh Châu không còn đường lui, òa khóc nức nở.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
“Một là trở thành chị em quấn quýt không rời bên tiểu thư ma nữ này. Hai là tự nguyện dâng chiếc đồng hồ kia cho chị. Chị cho em cơ hội chọn lựa đấy, tùy em chọn.”
Thẩm Minh Châu đầm đìa nước mắt, ngơ ngác quay đầu lại, đập với mắt cô ta là khuôn mặt to đùng của ma nữ.
“... Aaaaaaaa!”
Thẩm Chi đứng chặn cửa không cho Thẩm Minh Châu ra ngoài, phòng này cách âm rất tốt, có vẻ như Thẩm Tông Húc vẫn đang ngủ ngon lành, nên dù Thẩm Minh Châu có nhảy loạn thế nào thì cũng không ai tới giúp.
… Cảnh tượng này như từ phim kinh dị chuyển sang phim zombie vậy.
“Huhuhu, chết tiệt, đừng có qua đây, cút đi…!”
Thẩm Minh Châu thật sự không còn chỗ trốn, cô ta co ro trong góc giường, sợ hãi run rẩy. Cô ta thấy mái tóc dài của ma nữ từ từ di chuyển như một sinh vật sống, bò lên mắt cá chân cô ta như dây leo, quấn càng lúc càng cao.
Dù cô ta có kéo thế nào thì cũng không thể thoát ra được, những sợi tóc đó dường như đã ăn sâu vào da thịt cô ta.
Thẩm Minh Châu tuyệt vọng nhìn mớ tóc kia bò đến đầu mình, thậm chí còn có mấy sợi sắp chui vào miệng cô ta. Cuối cùng Thẩm Minh Châu cũng không nhịn được nữa, bèn hét toáng lên:
“Em trả cho chị, em trả cho chị! Em không cần nữa! Tất cả đều là của chị! Em trả cho chị hết!”
Ngay lập tức, tóc ngừng bò.
Ma nữ thấy Thẩm Minh Châu hoảng loạn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn lại càng thấy thương thân mình hơn, người gì mà cao còn chưa đến 1m6…
“Thành thật nhỉ.” Thẩm - cao 1m55 - Chi nhìn nó nói: “Nhìn ánh mắt thôi cũng biết mi chẳng có ý gì tốt lành rồi.”
Ma nữ lập tức bó gối ngồi sang một bên, im lặng như gà.
Sau khi lấy lại đồng hồ, Thẩm Chi nhờ Thẩm Minh Châu đeo đồng hồ cho mình.
“Con người đắt giá ở chỗ tự biết điều.” Thẩm Chi nhìn Thẩm Minh Châu vẫn đang khóc, cô bình tĩnh nói: “Trước giờ không ai dạy em rằng không được lấy đồ của người khác sao?”
Hai mắt của Thẩm Minh Châu sưng như quả hạch đào, ngơ ngác một lúc mới nói:
“Từ khi sinh ra, cái gì chị cũng có nên đương nhiên sẽ không để ý đến đồ của người khác rồi.”
Thẩm Chi nghe xong, suýt bật cười.
Thì ra trong mắt Thẩm Minh Châu, cô là người như vậy sao?
Người được bố yêu mẹ thương, gia đình khá giả kia lại đang ghen tị với cô.
Thẩm Chi cũng muốn nói cho cô ta biết bố mẹ cô gia trưởng thế nào, thiên vị Thẩm Tông Húc thế nào, nhưng sau đó nghĩ lại, cho dù cô có nói với cô ta Thẩm Minh Châu cũng sẽ không hiểu, nhất là khi tâm trạng rối bời như này.
Nên cô đành phải nói: “Đâu ra, ngoài tiền thì chị có gì đâu.”
Thẩm Minh Châu ngẩng đầu nhìn cô, mím môi, lại bật khóc.
Thẩm Chi từ núi Bình Đô ở Phong Đô về Thẩm gia, cô không mang theo nhiều hành lý, thứ nặng nhất chỉ có chiếc kèn sona cô hay dùng và một con thú cưng thôi.
“... Thú cưng của chị là gà à?”
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tông Húc nghe thấy Thẩm Chi gọi một bát cơm cho gà ăn trong bếp, cậu bàng hoàng không nói nên lời.
“Không phải, chị lấy con gà này ở đâu thế?”
Thẩm Tông Húc khó hiểu, cốp xe Bentley lớn như vậy, cô nhét một con gà sống vào đó thì phải có tiếng động chứ?
“Hồi về chị tranh thủ cất vào cốp xe ấy. Quan Tự Tại không giống những con gà bình thường, nó được chị thường xuyên tắm rửa, cũng không gáy lung tung nên em không cần lo lắng.”
… Con gà này có cả tên ư?! ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Thẩm Tông Húc im lặng nhìn Thẩm Chi bưng cơm trở về phòng, không tin vào tai mình.
Thú cưng là gà, lạ lùng nhỉ.
Trước khi đi, anh kết nghĩa của Thẩm Chi đã bắt cô mang theo con gà này.
Tuổi đời của con gà trống này còn cao hơn Thẩm Chi, Quan Tự Tại chắc chắn không phải là một con gà bình thường.
Nặng chưa được một ký, vừa ăn nhiều lại vừa kén ăn.
Nó biết anh kết nghĩa của Thẩm Chi luôn muốn hầm nó nên khi Thẩm Chi vừa bảo sẽ về nhà, Quan Tự Tại liền đuổi theo Thẩm Chi, sợ ở nhà sẽ bị hầm mất.
Tất nhiên, đến bây giờ nó vẫn chưa bị hầm cũng không phải vì nó chạy nhanh.
Người xưa cho rằng, gà có thể trừ tà, huyết gà có thể sát quỷ.
Cho nên nó không phải là con gà bình thường.
Khi Thẩm Minh Châu biết thú cưng của Thẩm Chi là gà, lại còn nói sẽ không thả gà ra khỏi phòng, trong lòng cô ta bèn dè bỉu cô.
Chỉ là Thẩm Minh Châu sợ Thẩm Chi, không dám thể hiện sự dè bỉu ấy trước mặt cô, đành phải tâm sự cùng hội chị em.
Giờ cơm tối hôm đó, vợ chồng Thẩm gia đi công tác về.
Y như rằng, cả bố Thẩm mẹ Thẩm đều chẳng mấy vui vẻ khi nhìn thấy Thẩm Chi đang ở nhà.
“Vào trường trung học số một nhớ phải học hành đàng hoàng đó. Bố nghe giáo viên chủ nhiệm lớp con nói con có triển vọng, nên bố mới chi rất nhiều tiền để chuyển con từ trường trung học số hai qua số một. Đừng có ham chơi mà xao nhãng việc học, biết chưa?”
Bố Thẩm chỉ mới có bằng tốt nghiệp tiểu học, nghiêm túc nói.
“Bình thường con ăn mặc thế này à? Con mặc như thế này ra đường thật là mất mặt quá.” Mẹ Thẩm nhìn mấy bộ quần áo trong vali của Thẩm Chi với ánh mắt ghét bỏ, rồi nói: “Để mai mẹ dẫn con đi mua vài bộ đồ tử tế.”
Thẩm Chi đã chuẩn bị tâm lý trước rồi, cứ vậy mà đồng ý, không tỏ ra quá lạnh lùng hay khó chịu.
Dù sao cũng không thể yêu thương nhau thật lòng. Sống ở đời thì phải biết điều chỉnh thái độ của mình, vậy mới có thể bình yên hạnh phúc.