Về phần thú cưng Quan Tự Tại, tuy xưa kia Thẩm gia xuất thân từ nông thôn, nhưng bây giờ đã trở nên khấm khá rồi, bố Thẩm cũng rất muốn rửa mùi phèn trên người để có thể bước chân vào giới thượng lưu.
Đương nhiên, Thẩm Chi cũng đã chuẩn bị sẵn mấy lời biện bạch.
“Con gà này nhờ cơm của đạo quan mà lớn.” Thẩm Chi đặt Quan Tự Tại oai phong lẫm liệt trước mặt bố Thẩm, nhìn nó đúng thật là khác với gà bình thường: “Ngoài trừ tà trấn nhà, nó còn có thể mang lại vinh hoa phú quý cho nhà mình.”
Người lớn lên ở nông thôn như bố Thẩm không thể phản đối chuyện “trừ tà trấn nhà” và “vinh hoa phú quý” được.
Thẩm Tông Húc đang ngồi trên ghế sofa uống nước trái cây, nghe thấy thế thì cười nhạo: “Gà thì mang vinh hoa phú quý cái gì.”
Bố Thẩm nghiêm nghị: “Con nít biết gì mà nói?”
Nói xong, ông mở lồng, bế Quan Tự Tại lên khen ngợi.
“Con gà này trông mạnh khỏe quá. Cái mào này, bộ lông này, nhìn thôi cũng đã biết nó sẽ phù hộ cho nhà mình mau chóng phát tài rồi.”
Quan Tự Tại đói meo, đôi mắt nhỏ của nó liếc nhìn bố Thẩm, ánh mắt như muốn hỏi “Lão già này đang làm cái quái gì thế kia.”
Thẩm Tông Húc: “… Cứ cho là vậy đi.”
Thẩm Chi cũng không hiểu đầu của bố Thẩm chứa cái gì mà tin rằng gà có thể mang lại tài lộc.
Nhưng không sao, miễn giữ Quan Tự Tại ở lại là được.
Trên bàn ăn, hiếm khi bố Thẩm được nhìn thấy cảnh gia đình ngồi bên bàn ăn đông đủ, trong lòng ông cũng có chút vui mừng, thoáng nhìn thấy Thẩm Chi đang cúi đầu ăn cơm, bố Thẩm nhớ tới điều gì đó, tâm trạng có vẻ tốt hơn.
“… Bố nhớ khi còn nhỏ, Chi Chi và Tạ gia có hôn ước đúng không?”
Thẩm Chi dừng lại.
Cô vẫn nhớ chuyện hôn ước giữa cô với Tạ gia. Khi nhỏ ở dưới quê, Tạ gia có một cậu con trai lớn hơn cô một tuổi nhưng ngày nào cũng lẽo đẽo đi theo cô, hai nhà cứ đùa sau này lớn lên sẽ cho hai đứa kết hôn.
Nhưng dù sao cũng chỉ là lời đùa, không hề có giao kèo nào cả.
“Bây giờ công việc kinh doanh của Tạ gia ngày càng bành trướng. Lần này gặp mặt họ còn hỏi thăm Chi Chi nên bố đã chấm thằng bé này rồi, đợi hai đứa tốt nghiệp trung học sẽ tính đến chuyện kết hôn luôn.”
Bố Thẩm mẹ Thẩm đều rất vui vẻ, dẫn từ chuyện hôn ước đến chuyện kinh doanh của Tạ gia, kết hôn chẳng qua chỉ là cái cớ thôi, họ muốn dùng Thẩm Chi để liên hôn thì có!
Thấy Thẩm Chi buông đũa, bố Thẩm cười nhìn sang, hỏi cho có lệ: “Chi Chi, con nghĩ sao?”
Thẩm Chi từ từ ngước mắt lên, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, dù không cười nhưng trông cũng rất ôn hòa.
Chỉ là, đôi mắt đen láy của cô không ánh lên chút vui sướng nào.
“Con nghĩ sao à? Con nghĩ nếu bố mẹ thích tiền của Tạ gia như vậy chi bằng…”
Thẩm Chi mới nói được nửa chừng, mặt mọi người đều biến sắc.
Cô vừa dứt lời, bố Thẩm bất ngờ đứng dậy, đập bát xuống bàn, giận đến run người…
“Thái độ nói chuyện với bố ruột của con đây sao?! Mấy năm qua ở nông thôn chắc thành thú hoang rồi chứ gì! Nói chuyện không biết lớn nhỏ trên dưới gì hết!”
Thẩm Tông Húc thấp giọng lẩm bẩm: “... Thời đại nào rồi mà hôn ước từ bé…”
Thẩm Tông Húc nói chưa hết câu thì bị mẹ Thẩm trừng mắt, Thẩm Tông Húc không cũng lười cãi với bố mẹ nên quay mặt đi, xem như không quan tâm.
Thẩm Minh Châu thấy Thẩm Chi bị mắng thì rất vui, rất muốn cười, nhưng lại sợ Thẩm Chi phát hiện sẽ bắt ma dọa cô ta nữa, nên cô ta đành cúi thấp đầu, che khóe miệng không ngừng cong lên.
Bố Thẩm đập bát, Thẩm Chi cũng không thể ăn được.
Vì thế, dù bụng đói cồn cào, Thẩm Chi chỉ có thể nhìn đồ ăn trên bàn, tiếc nuối buông đũa nghe giảng đạo.
“Hôn nhân là đại sự, phải được bố mẹ quyết định. Con gái thời nay không ra con gái, nào là đồng tính, nào là chủ nghĩa độc thân, không muốn kết hôn, không muốn sinh con, tất cả đều là do bố mẹ không quan tâm chăm sóc. Bố đây không thể để con mình giống cái bọn đó được!” ( truyện trên app T𝕪T )
Bố Thẩm cứ thao thao bất tuyệt, vô cùng tức giận, trông ông cứ như một đàn ông trung niên ngu ngốc đang chỉ đạo đất nước vậy.
Thẩm Chi ngồi xem thử rốt cuộc là ông muốn nói cái gì.
“Gia thế Tạ gia người ta thế nào hả? Họ mở một loạt công ty mẹ, công ty con, là nhà giàu nhất nhì Du Châu này! Nếu bố với ông Tạ ngày xưa không phải là anh em nối khố thì Thẩm Chi à, với cái thái độ hiện tại của con, đến cái cửa của Tạ gia con cũng không bước qua được đâu!”
Bố Thẩm đang kích động, quay sang nhìn Thẩm Chi, cô vẫn bình tĩnh chớp mắt nhìn ông, vẻ mặt không chút dao động.
Bố Thẩm tức đến mức muốn đánh cô tại chỗ.
“Đừng có ăn cơm nữa, suy nghĩ tỉnh táo một chút đi!”
Nghe thấy mình không được ăn, Thẩm Chi ngẩng đầu: “Hả?”
Bố Thẩm tức giận: “Hả cái gì! Đi về phòng! Thấy mặt con là bố muốn tức điên lên!”
Haiz, biết vậy cô đã ăn miếng đầu sư tử trước rồi.
Thẩm Chi tiếc nuối nhìn đồ ăn ngon trên bàn, thở dài.
Giây tiếp theo, cô cầm bát của mình, bắt chước bố Thẩm quăng nó xuống đất mạnh hơn.
Xoảng…
Chiếc bát sứ vỡ thành từng mảnh trên sàn nhà sáng bóng.
Bố mẹ Thẩm không hề nghĩ Thẩm Chi dám làm chuyện này, Thẩm Tông Húc và Thẩm Minh Châu cũng sợ hãi nín thở.
Không khí trong phòng ăn sắp bùng nổ đến nơi.
“Thấy mặt con là muốn tức điên lên à?” Thẩm Chi hơi nghiêng đầu, ngoan ngoãn mỉm cười với bố Thẩm: “Thật ra khi thấy mặt bố mẹ, con cũng có cảm giác như vậy đấy.”
“Cái…”
Bố Thẩm há to miệng, ngón tay run rẩy chỉ vào Thẩm Chi, nhưng hồi lâu sau cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Hôn ước từ bé… bố nói mà không thấy buồn cười sao? Tạ gia người ta đã thay đổi rồi, họ rất thương con trai mình nên chắc chắn sẽ để anh ta tự do yêu đương. Hơn nữa, liên hôn chỉ là cái cớ thôi, mục đích của bố là liên cái gì?”
Bố Thẩm không chịu nổi những lời tàn nhẫn này. Ông giơ tay tát Thẩm Chi.
“Chỉ những người đàn ông không có tiền đồ mới muốn phụ nữ tam tòng tứ đức thôi.” Đôi tay mảnh khảnh của Thẩm Chi kẹp chặt cổ tay bố Thẩm như chiếc kìm, cô không hề sợ hãi mà nhìn ông: “Bởi vì bọn họ sợ mình bị phản đối, vì họ không đủ tự tin và sức mạnh.”
Bố Thẩm có chút hoảng sợ trước sức mạnh của Thẩm Chi, nhưng ông không mắng lại ngay.
“Con biết không ai trong cái nhà này thích con, nhưng mà vì anh trai con, con đã cố gắng hết sức chịu đựng cái nhà này rồi. Con cũng xin bố, bớt nói vài câu đi.”
Nghe Thẩm Chi nhắc tới Thẩm Thời Lễ, khuôn mặt tức giận của bố Thẩm biến sắc, ngã từ đỏ sang tím, ông vô thức nhìn sang mẹ Thẩm.
Thẩm Tông Húc và Thẩm Minh Châu đều có vẻ bối rối, không hiểu Thẩm Chi nhắc tới Thẩm Thời Lễ là có ý gì.
Thẩm Chi buông tay đang nắm cổ tay bố Thẩm ra, cô vẫn giữ nụ cười nhẹ, trông rất ngoan ngoãn.
“Thôi con về phòng trước đây, cả nhà ăn thong thả.”
Cả bàn im lặng, không ai lên tiếng.
Lên phòng chưa được bao lâu, Thẩm Chi nghe thấy tiếng bố Thẩm nhấc bàn đập vỡ hết bát.
Sau khi trở về phòng, Thẩm Chi ôm chiếc bình giữ nhiệt hình dâu tây ngồi xổm ở một góc cho gà ăn. Quan Tự Tại trong chuồng vẫn giữ vẻ mặt hung dữ như khi còn ở núi Bình Đô, làm như có ai nợ nó tám triệu ấy.