Thẩm Chi đâu có ngốc, nghĩ bằng đầu gối cô cũng hiểu cô ta đang khoe khoang mẹ của Thẩm Chi đối tốt với cô ta, không quan tâm gì đến Thẩm Chi.
Bản thân Thẩm Chi cũng không quan tâm đến chuyện này, nhưng nếu Thẩm Minh Châu muốn dùng nó để chế giễu cô thì cô sẽ không khách sáo đâu.
“Đương nhiên là tốt hơn rồi.” Thẩm Chi chớp mắt, bình tĩnh nói: “Suy cho cùng thì em cũng chỉ là khách, không thể ở nhà chị mãi được, cho nên phải đối tốt với em một chút chứ.”
Lời Thẩm Chi nói như một con dao đâm vào tim Thẩm Minh Châu.
Thẩm gia đối tốt với cô ta, tất nhiên không phải vì họ thích cô ta, mà bởi vì họ càng đối tốt với Thẩm Minh Châu thì họ sẽ càng được tôn trọng, sẽ có địa vị trong gia tộc, họ sẽ được nhiều người tâng bốc hơn nhằm kiếm được vài món lợi nào đó.
Thẩm Minh Châu tức đến mức muốn nhảy dựng lên, nhưng cô ta không thể mắng chị gái Thẩm Tông Húc trước mặt cậu được, đành phải đập mạnh vào ghế ô tô.
Lực đập mạnh quá, chuỗi hạt châu trên cổ tay cô ta va vào nhau kêu lên lách cách, âm thanh rõ ràng giữa bầu không khí yên tĩnh trong xe.
Thẩm Chi hơi giật mình, cô nhận thấy hạt châu đó có chút kỳ lạ nên vô thức đưa tay chạm vào.
Thẩm Minh Châu thấy động tác của cô, nghi ngờ rút tay lại: “Chị định làm gì vậy…”
“Cho chị xem chiếc vòng tay của em đi, có gì đó không ổn.”
Giọng điệu của Thẩm Chi vô cùng bình tĩnh, không hiểu sao rất có sức thuyết phục, Thẩm Minh Châu cũng muốn khoe chiếc vòng tay cô ta đã mua cùng hội chị em, nhưng vừa đưa tay ra, cô ta bỗng rụt lại như bị điện giật.
Ngoài chiếc vòng tay, trên cổ tay cô ta còn có một chiếc đồng hồ màu trắng nhấp nháy.
Thẩm Chi ngẩn người, lúc này còn tưởng mình nhìn lầm.
“... Chị, chị nói muốn xem thì em cho chị xem!” Thẩm Minh Châu chột dạ: “Chỉ là một cái vòng tay thôi mà, có gì không!?”
Thẩm Chi chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô nhìn Thẩm Minh Châu nghiêm túc hơn rất nhiều.
“Xem chiếc vòng tay hay không, không quan trọng.” Thẩm Chi nhìn chằm chằm Thẩm Minh Châu: “Nhưng chiếc đồng hồ này em lấy ở đâu ra?”
Tim Thẩm Minh Châu đập loạn nhịp, toàn thân toát mồ hôi lạnh.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
“… Đương nhiên là người ta tặng em rồi!”
Thẩm Chi nghe thế thì cảm thấy hơi buồn cười.
“Trùng hợp thật ha, sinh nhật chị năm ngoái, anh trai chị cũng tặng chị một chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn giống vậy.”
Vợ chồng Thẩm gia có tổng cộng ba người con.
Ngoài hai người con ruột là Thẩm Chi và Thẩm Tông Húc, họ còn nhận nuôi một người con trai lớn tên là Thẩm Thời Lễ.
Thẩm Thời Lễ lớn hơn Thẩm Chi những tám tuổi, cũng không có nhiều thời gian ở bên nhau nên quan hệ giữa hai người giống họ hàng hơn là anh em một nhà.
Tiếc là, Thẩm Thời Lễ vừa trở thành cảnh sát chẳng bao lâu, vào mùa đông năm ngoái, anh đã hy sinh trong khi làm nhiệm vụ.
Lần này Thẩm Chi trở về cũng là vì chuyện của Thẩm Thời Lễ.
Đêm đầu tiên sau khi trở về Thẩm gia, vợ chồng Thẩm gia vẫn đang đi công tác, ở nhà chỉ có ba đứa trẻ.
Thẩm Minh Châu cảm thấy bồn chồn không yên, vừa về đến nhà thì vội vàng lên phòng.
“Cô chủ Minh Châu và cậu chủ ở nhà gọi tôi là dì Trương, nếu cô chủ Thẩm Chi muốn ăn hay cần gì thì cứ nói với tôi.”
Trên mặt dì Trương bảo mẫu viết: “Phải phục vụ thêm một đứa nữa, phiền chết được”, lại còn “Vì tiền lương, phải nhịn thôi” nên Thẩm Chi cũng không làm phiền dì. Sau khi hỏi phòng của mình, cô lên phòng xếp hành lý, tắm rửa rồi đi ngủ.
Cô cũng không vội đi tìm Thẩm Minh Châu hỏi chuyện chiếc đồng hồ, bởi vì cô biết, kiểu gì tối nay Thẩm Minh Châu cũng sẽ chủ động trả chiếc đồng hồ đó cho cô thôi.
Quả nhiên, đến hai giờ sáng, một tiếng thét chói tai vang lên từ phòng của Thẩm Minh Châu.
Thẩm Chi đẩy cửa phòng Thẩm Minh Châu thì thấy con ma nữ đang thò nửa người từ trong gương ra, hung hăng trừng mắt nhìn về phía cô.
Thẩm Chi lấy hồ điệp đao* trong túi ra, xoay cán và lưỡi đao, cô cầm một đầu ném lên, lưỡi dao sắc bén trong tay cô như nở hoa.
Trông giống xoay bút nhưng thật chất là khác hoàn toàn, vì chỉ cần sơ ý một giây là mất một ngón tay như chơi.
Một người một ma nhìn nhau chằm chằm, Thẩm Chi nhìn ma nữ tóc dài đang bò ra nửa chừng, cô mỉm cười với nó:
“Ngoan đi, ta có chuyện cần nói với người ở trên giường. Mi đợi một chút, lát nữa ta sẽ cạo đầu mi sau.”
Ma nữ tóc dài: … Đợi một chút? Cạo cái gì cơ?
Đêm nay, Thẩm Minh Châu khó ngủ vì cái mặt quỷ trên cửa xe và chuyện cái đồng hồ cứ mãi quanh quẩn trong tâm trí cô ta. Đang mơ mơ màng màng, cô ta chợt nhìn thấy một cái đầu ma nữ nhếch nhác từ trong gương chui ra, cô ta sợ đến mức suýt ngất tại chỗ.
Thấy Thẩm Chi vào, cô ta vừa mừng vừa sợ, khóc lóc thảm thiết:
“Chị Chi Chi, nhỏ giờ chị sống ở đạo quan đúng không… Chị mau vẽ bùa niệm chú đuổi con quỷ đó đi đi…”
Thẩm Chi còn chưa kịp nói thì con ma nữ nửa người trong gương kia đã nổi giận.
Gì thế, ta đây bỏ công phí sức đi hù dọa hai ngươi mà hai ngươi dám ở đó mỗi người một câu, hàn huyên tâm sự hả?
Ma nữ ác hướng gan biên sinh*, suy nghĩ một lúc rồi quyết định bóp hồng mềm trước, nó lập tức lao về phía Thẩm Minh Châu ở trên giường.
(*Thành ngữ: Khi cơn giận đến đỉnh điểm thì chuyện gì cũng dám làm)
Thẩm Minh Châu vốn yếu bóng vía, thấy ma nữ đầu tóc rối bù đang lao về phía mình, cô ta hoảng loạn trợn mắt, bất tỉnh ngay tức khắc… ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
“Thấy em cầm ngọc chiêu hồn, chị cứ tưởng là em không sợ chứ?”
Tim Thẩm Minh Châu đập loạn xạ, mở mắt ra, cô ta thấy khuôn mặt máu me của ma nữ to đùng trước mặt mình.
Có điều, nó đã bị Thẩm Chí túm tóc lại rồi, một tấc cũng không tiến lên được.
“Huhuhu ngọc chiêu hồn là cái quái gì…” Thẩm Minh Châu hoàn toàn hoảng loạn, khóc la inh ỏi: “.... Em em em không biết…”
Thẩm Chi nắm lấy cổ tay cô ta, nở nụ cười ôn nhu xen lẫn chút mỉa mai:
“Đó giờ chị chưa thấy ai dám lấy ngọc chiêu hồn xâu thành chuỗi làm vòng đeo tay như em đấy.”
“... Huhuhu... Ai… ai mà biết nó là ngọc chiêu hồn đâu…”
Thẩm Minh Châu vừa khóc vừa mắng, giật chiếc vòng tay ném ra xa.
“... Bà đây bỏ ba nghìn tệ ra mua đó huhuhu… Không đúng… nhóm bạn thân của em cũng mua mà, nhưng họ có bị gì đâu…”
“Nhiều khi mấy chị em plastic của em cũng gặp chút vấn đề đó… Nhưng mà chị không quan tâm đến chuyện này.”
Thẩm Chi quấn tóc của ma nữ quanh cổ tay để nó không thể lặng lẽ chuồn đi được.
Nghỉ một chút, cô nhìn Thẩm Minh Châu vẫn đang sợ hãi, chậm rãi nói:
“Chị biết em có thành kiến với chị, nhưng dù em quan tâm đến tiền của bố mẹ chị hay chuyện gì đi nữa cũng chẳng liên quan tới chị.”
Suy cho cùng, Thẩm Minh Châu cũng chỉ là một cô bé năm nhất trung học, khi bị Thẩm Chi nói trúng tim đen, cô ta cảm giác như lòng tự trọng của mình bị chà đạp dưới chân, trông cô ta rất xấu hổ.
“Trả đồng hồ lại, chúng ta đường ai nấy đi. Chị cũng sẽ giúp em xử lý con ma này, sao hả?”
Thẩm Chi cũng chịu ảnh hưởng từ Thẩm Thời Lễ, rất có tinh thần đề cao chính nghĩa, nên cô xem việc bắt ma là trách nhiệm của mình.