Trong ánh nến mờ ảo, ánh mắt Kỳ Nghiên như viết lên dòng chữ “đã bảo rồi mà”.

Không những không giúp được gì mà còn hay gây rắc rối.

“Nếu mạch điện có vấn đề, cô có sửa được không?” Thẩm Chi hỏi cô ta.

Tưởng Thu Tử quay lại, nhận ra rằng cả hai người đàn ông đều không có ý định đứng ra bảo vệ mình. Vì vậy cô ta dịu giọng nói: “Hai đứa con gái chúng ta đi một mình rất nguy hiểm. Tốt nhất là nên hành động theo nhóm.”

Tống Khải Bình là một người đàn ông bình thường, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô gái, anh ta thực sự không thể quay lưng lại bỏ mặc được.

“Vậy... chúng ta cùng nhau đi, mọi người nghĩ sao?”

Kỳ Nghiên cười cười không nói gì, xoay người đi về phía trước, còn Thẩm Chi thì không sợ đắc tội ai:

“Tôi nghĩ cô Tưởng đây có lẽ không thích hợp chơi game này lắm. Nếu cô sợ thì cứ thua đi rồi thoát game.”

Nói xong, cô đuổi theo Kỳ Nghiên, không thèm nhìn sắc mặt Tưởng Thu Tử.

“Hình như tôi hiểu được tại sao lúc đầu Hoắc Viễn Hàng lại làm như vậy rồi.”

Nghe Thẩm Chi nói, Kỳ Nghiên biết rõ mà vẫn hỏi: “Vì sao?”

“May là hiện tại cô ta vẫn đang ở trong khu vực dành cho người mới. Nếu cô ta hoàn toàn được bảo vệ và rời khỏi khu vực dành cho người mới một cách an toàn, nếu ái sau không tìm được người bảo vệ thì cô ta chết chắc rồi.”

“Ừm… cũng không chắc là như vậy.” Khi đến phòng phân phối điện, Kỳ Nghiên đưa chân nến cho Thẩm Chi: “Khu vực hạ tứ có lẽ hơi khó, nếu như kỹ năng ứng biến tốt thì có thể leo đến khu vực trung tứ... các phó bản sẽ ngày càng khó hơn. Quy mô game càng lớn, người chơi cũng bắt đầu phân chia lực lượng và hình thành bè phái, đối với những người như Tưởng Thu Tử thì không có lối thoát.”

Khi nói chuyện, Kỳ Nghiên không có ý định che giấu bất cứ điều gì. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web t y tnovel.

Chắc chắn anh ta không phải là người chơi mới, nhưng trong ván đầu tiên chắc chắn chỉ có Hoắc Viễn Hàng là người dẫn đường, còn những người chơi khác đều là người mới.

Chuyện gì đã xảy ra với anh ta vậy?

Ngay lúc Thẩm Chi định hỏi rõ ràng thì tiếng hét của Tưởng Thu Tử ở phía sau vang lên.

Lúc này Kỳ Nghiên cũng bật nguồn điện của biệt thự, cả căn phòng bừng sáng.

Vừa quay người lại, toàn thân Thẩm Chi cứng đờ.

Dù chỉ thoáng qua, nhưng cô chắc chắn, vừa rồi đúng là có một khuôn mặt xa lạ đứng ở cửa, nhìn họ một cách vô cảm trong bóng tối.

“… Nhìn cái gì mà nhìn.”

Thẩm Chi ghét nhất loại ma quỷ thích lén lút quan sát như thế này.

Cô ghét nó nhất cũng là vì nó vừa khó bắt, vừa hung dữ.

“Chúng ta tới xem chuyện gì xảy ra trước đã.”

Khi Thẩm Chi và Kỳ Nghiên lao tới, Tống Khải Bình đứng đó, sắc mặt tái nhợt, còn Tưởng Thu Tử thì trốn ở phía sau, sợ hãi đến mức đứng không vững.

“Có chuyện gì vậy?”

Tưởng Thu Tử không nói nên lời. Một lúc lâu sau, Tống Khải Bình mới bình tĩnh lại, nói: “... Vừa rồi có một... một người phụ nữ bị treo ngược ở đó…”

Anh ta chỉ vào vị trí của ngọn đèn pha lê trong đại sảnh, lúc này đèn sáng rực à không còn dấu vết gì.

Nhưng đó không phải là chỗ Thẩm Chi chú ý.

“Ma nữ à... tóc của nó chắc là rất dài…”

Tưởng Thu Tử thấy vẻ háo hức của Thẩm Chi, cô ta hoàn toàn không thể hiểu được cô lại phấn khích như vậy.

Một cô gái bình thường với suy nghĩ bình thường như cô ta chắc chắn không thể hiểu được hiện giờ Thẩm Chi đang nghĩ gì đâu.

Suy cho cùng, dù có giết chết cô ta thì cô ta cũng không nghĩ ra được loại sở thích cạo đầu ma nữ.

Tuy biệt thự hơi cũ kỹ nhưng đầy đủ tiện nghi, bếp đủ nguyên liệu, hầm rượu chứa đầy rượu thượng hạng. Sau khi bật điện, tất cả các thiết bị đều hoạt động tốt.

“Chỗ này sao có thể là nhà ma được. Đây là biệt thự nghỉ dưỡng thì có.” Tưởng Thu Tử dẫn Thẩm Chi đi tắm, sau đó cô ta thoải mái nằm trên chiếc giường lớn trong phòng khách: “Tôi thấy trong tủ có rất nhiều quần áo. Cuối cùng tôi cũng không phải mặc đi mặc lại một bộ đồ nữa.”

Cho dù biệt thự này có giống biệt thự nghỉ dưỡng hay không, Tưởng Thu Tử đã bị quần áo đẹp, đồ ăn ngon làm cho lóa mắt, cảm thấy như thể bản thân đang được đi nghỉ dưỡng.

Kỳ Nghiên và Tống Khải Bình vẫn đang kiểm tra các phòng khác trên tầng này, Thẩm Chi bị Tưởng Thu Tử kéo đi, không ra ngoài được. Cô suy nghĩ, thấy rằng Tưởng Thu Tử có vẻ không thông minh lắm, nên nhân tiện trò chuyện một lúc. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Mấy lần trước sao cô vượt ải được hay vậy?”

Tưởng Thu Tử ngồi dậy, đến bên bàn trang điểm thoa kem dưỡng da, thản nhiên trả lời: “Chỉ cần sống sót trong thời hạn quy định là được. Chỉ cần cô cẩn thận, không tự đi tìm đường chết thì việc vượt ải không thành vấn đề.”

Gần giống như những gì Triệu Niệm Niệm đã nói với cô.

Mỗi điểm oán khí trong phó bản đều có mục đích cơ bản là sinh tồn.

Nhưng Triệu Niệm Niệm đã rất ngạc nhiên khi nghe được điểm cống hiến mà họ nhận được trong phó bản đầu tiên.

Nếu bình thường, điểm cống hiến nằm ở khoảng 60 là hợp lý, mà phó bản này Thẩm Chi lại có thể đạt được 90 điểm, chuyện này rất hiếm.

“… Vậy là cô liếm cẩu để vượt ải à?”

Tưởng Thu Tử cong môi cười: “Thế thì đã sao? Cô cũng biết mà, đó đều là ma. Cho dù có đạo cụ thì đến thời điểm quan trọng, nhiều người còn sợ tới mức không dùng được kỹ năng nào.”

Cô ta lại nghĩ: “Nhưng quả thực có một số chàng trai rất gan dạ, có thể đối đầu với ma. Nghe nói khi lên cao, những người chơi cao cấp đó không chỉ có thể an toàn vượt qua mà còn có thể giúp ma thực hiện tâm nguyện của mình, giải trừ oán khí, điểm cống hiến lên tận bảy mươi, tám mươi.” Thẩm Chi im lặng.

Có vẻ như 90 điểm cống hiến của cô không phải là chuyện có thể tùy tiện nói ra.

“... Cô không cần phải vất vả thế đâu. Nếu trời sập thì ai cao nấy đỡ. Con gái chúng ta sao mà suốt ngày đánh đánh giết giết được…”

Nói được nửa chừng, Tưởng Thu Tử dường như bị bóp cổ, không thể thốt ra một âm thanh nào.

Khoảnh khắc đó, cô ta vô cùng sợ hãi, cử động thế nào cũng không được.

Khuôn mặt phản chiếu trên bàn trang điểm không phải là khuôn mặt xinh đẹp của Tưởng Thu Tử.

Mà là một khuôn mặt tái xanh, ngơ ngác nhìn cô ta không chớp mắt.

“Tránh ra.”

Tưởng Thu Tử còn chưa kịp định thần thì đã bị Thẩm Chi đẩy ra khỏi gương.

Rầm…

“Câu “trời sập ai cao nấy đỡ”, tôi nghe không lọt lỗ tai.”

Thẩm Chi ném chiếc ghế trong tay, Tưởng Thu Tử quay cái cổ cứng đờ nhìn lại, toàn bộ tấm gương đều vỡ thành từng mảnh, không còn hình dáng gì chứ đừng nói là cái mặt quỷ.

“Chúng ta lùn nhưng vẫn có thể chống trời đỡ đất được!”

Tưởng Thu Tử: “...”

Chờ, chờ đã, vậy là trong gương có ma thật đúng không!

Sao cô có thể thản nhiên ném bể gương như chẳng có chuyện như thế chứ???

Tưởng Thu Tử chưa hết bàng hoàng về hành động của Thẩm Chi, cô ta cụp mắt xuống, lập tức nhảy lên giường như bị điện giật.

“Aaaaaaaa!” Lần này cô ta đã có thể hét thành tiếng: “Gương! Trong gương vẫn còn!!!”

Trong số những mảnh gương lớn rơi xuống đất, có một khuôn mặt ma nữ thu nhỏ. Có lẽ vì Thẩm Chi đã đập vỡ gương nên ma nữ oán hận nhìn Thẩm Chi. Cứ như là, giây tiếp theo, nó sẽ từ trong gương bò…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play