Thẩm Chi đau lòng không nói nên lời.

Bốp!

Bà Úc ​​đang nằm vội ngồi dậy, không mạnh không nhẹ vỗ vào đầu Kỳ Kiến, tuy sắc mặt nghiêm nghị nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng:

“Bạn con ngồi đây lâu như vậy rồi, sao con còn không đi rót nước, gọt trái cây cho người ta hả?”

Kỳ Kiến sửng sốt: “Con từng này tuổi rồi cũng chỉ có rót nước với gọt trái cây cho mẹ thôi, còn cô…”

“Đừng có lúc nào cũng ra vẻ thiếu gia trước mặt bạn bè chứ.” Giọng điệu của bà Úc dịu dàng nhưng lại có phần than trách: “Đi đi, tự nhiên mẹ cũng muốn ăn lê.”

Qua vài câu đối thoại giữa hai mẹ con, Thẩm Chi cũng đoán được thân phận của Kỳ Kiến.

“Dì ơi, thật xin lỗi dì. Con đến đây không mang theo gì hết, lại còn nhờ dì gọt trái cây nữa. Bây giờ con đi mua xoài hay gì đó nhé…”

Dường như bà Úc nhớ ra gì đó.

“Ở đây dì không thiếu trái cây đâu, con có tấm lòng là tốt rồi… Nghiên Nghiên, qua kia gọt mấy trái xoài đi.”

Kỳ Kiến: “...”

Tính bà Úc rất tốt, bà biết lắng nghe và luôn thành công trong việc giao tiếp, nên khi nói chuyện với bà người ta sẽ luôn có cảm giác thoải mái.

Nụ cười của bà Úc dần xoa dịu cơn giận trong cô về chuyện của Thẩm Thời Lễ.

Chỉ là, tuy rất thích bà Úc nhưng Thẩm Chi không thể nào tươi cười vui vẻ với con trai bà được. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web ty tnovel.

“Gọt có hai quả mà vẫn chưa xong sao, Nghiên… Nghiên…?”

Kỳ Kiến đang cầm dao gọt hoa quả quay người lại, Thẩm Chi đang dựa vào khung cửa, nhàn nhã nhìn anh ta vụng về gọt trái cây. Quả xoài có bốn phần, anh ta bỏ hết ba.

Bị Thẩm Chi nhìn thấu, Kỳ Kiến cũng không tức giận. Anh ta quay người lại, vẻ mặt xấu hổ nói: “Trong game dùng tên giả là chuyện bình thường mà, chẳng phải cô cũng dùng tên giả sao, Thẩm Chỉ Chỉ?”

Thẩm Chi nén cười: “Tôi đây là đang bảo vệ bản thân thôi, anh không nhất thiết phải làm vậy.”

Kỳ Kiến buông dao xuống, rửa tay lau khô rồi đưa tay ra: “Làm quen lại nhé, tôi tên là Kỳ Nghiên, năm nay học lớp 12 trường trung học số 1.”

Thẩm Chi nhìn anh ta hồi lâu, ánh mắt sắc như đao, trong lòng có chút bồn chồn.

Tuy nhiên, vẻ mặt của Kỳ Nghiên vẫn bình thường, anh ta nở một nụ cười tự nhiên và phóng khoáng, dường như đang muốn quyến rũ trái tim thiếu nữ của cô gái nhỏ.

Tiếc là Thẩm Chi không như những cô gái khác. ( truyện trên app T𝕪T )

“Trùng hợp nhỉ, tôi cũng học lớp mười một ở trường trung học số 1.” Cô nhếch mép, cười: “Nếu anh nói đây là trùng hợp thì tôi cũng bắt đầu tin rồi đấy.”

Kỳ Nghiên vẫn giữ nụ cười bí ẩn đó, không đáp lời cô.

“Tránh sang một bên.” Thẩm Chi rửa tay, cầm dao và quả lê ở bên cạnh, thao tác tay linh hoạt: “Đây không phải lần đầu tiên anh tham gia game nhỉ?”

Kỳ Nghiên không trả lời, Thẩm Chi cũng không ép anh trả lời, cô nói tiếp:

“Mặc dù chỉ là trực giác, nhưng tôi luôn tin vào trực giác của mình. Tôi không quan tâm mục đích tham gia game của anh là gì hay anh dùng thân phận gì để chơi. Nó chẳng liên quan gì đến tôi cả.”

Ánh mặt trời phản chiếu qua lưỡi dao của cô.

“Tôi sẽ không tham gia game này, tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”

Bầu không khí trở nên lạnh lẽo.

Kỳ Nghiên biết Thẩm Chi là người rất khó thuyết phục nên anh ta cũng không có ý định thuyết phục cô dù chỉ một lần.

“Cô có biết tại sao game này nguy hiểm như vậy mà lại có nhiều người tham gia đến thế không?” Kỳ Nghiên dựa vào bồn rửa, cúi đầu nhìn cô nói: “Hoắc Viễn Hàng kia là người tốt, game này đúng thật quá tàn nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn có rất nhiều người mới tham gia. Người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Lý do rất đơn giản…”

Giọng Kỳ Nghiên âm trầm khàn khàn, hơi rung lên như sợi dây đàn bên tai.

“... Chỉ cần người chơi đã tham gia game, sau khi chết ở thế giới thực, họ có thể ở lại Kim tự tháp oán khí, di chuyển đến những phó bản khác nhau. Chỉ cần vượt qua ải, ở một mức độ nhất định, cô có thể… bất tử.”

Trong đầu Thẩm Chi bùng nổ, điều đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là một ý tưởng vô cùng kỳ quái.

… Nếu trước khi chết, Thẩm Thời Lễ tham gia game này thì liệu anh có còn sống trong game đó không?

“Ai đó?”

Kỳ Nghiên đứng thẳng người, ngước mắt nhìn về phía cửa.

Thẩm Chi cũng quay đầu lại. Không ngờ được, người đứng ở cửa là Triệu Niệm Niệm.

“Chị Niệm Niệm.” Có vẻ như Kỳ Nghiên biết Triệu Niệm Niệm: “Sao chị lại ở đây?”

Sắc mặt Triệu Niệm Niệm hơi kỳ quái, một lúc lâu mới khôi phục lại như thường: “Chị vừa nghe luật sư Tạ nói em qua phòng bên này… Em quen Kỳ Nghiên sao?”

Thẩm Chi gật đầu: “Hai người cũng quen nhau à?”

“Lúc đi dạo, chị với dì Úc hay gặp nhau nhau, Kỳ Nghiên thường đến thăm dì Úc nên cũng xem như quen biết.”

Khi ba người từ căn bếp nhỏ bước ra, bà Úc hơi ngạc nhiên.

“Trùng hợp quá, không ngờ con với Triệu Niệm Niệm cũng quen nhau.” Bà Úc sống một mình trong bệnh viện, tuy có bảo mẫu nhưng bà vẫn cảm thấy rất cô đơn: “Vậy sau này Chi Chi tới thăm Triệu Niệm Niệm, nếu có thời gian rảnh thì nhớ qua đây chơi nha…”

Lâu lắm rồi phòng bệnh không náo nhiệt như vậy, gương mặt bà Úc tươi tỉnh hẳn ra, ánh mắt dịu dàng đến mức ngay cả một cô gái như Thẩm Chi chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy động lòng.

Người hiền lành như vậy sao có thể sinh ra đứa con đáng ghét như Kỳ Nghiên cơ chứ?

Thẩm Chi thực sự không hiểu nổi.

“Sao thế? Trông ánh mắt cô như có nhiều ý kiến với tôi lắm nhỉ?” Kỳ Nghiên nhướng mày: “Đừng nhìn nữa, đó là mẹ tôi, cô bé à, ghen tỵ cũng không được gì đâu.”

Mặt Thẩm Chi không đổi sắc, cô thu ánh mắt.

Kỳ Nghiên đã quen ánh mắt xem thường của Thẩm Chi nên cũng không để ý. Anh ta quay người hỏi Triệu Niệm Niệm: “Chị Niệm Niệm, vừa rồi em mới ngửi thấy mùi thơm bên phòng chị, đói bụng quá đi, không biết chị còn không…”

Triệu Niệm Niệm không nói lời nào. Sau khi vào phòng, cô ra hiệu cho luật sư Tạ ra ngoài trước.

Cánh cửa khẽ đóng lại, bầu không khí bỗng nhiên trầm tĩnh đến lạ thường.

Triệu Niệm Niệm ngồi xuống sofa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, cả hai không ngờ cô lại nói:

“… Hai đứa cũng là người chơi trong game oán khí sao?”

Một tiếng sấm nổ trên mặt đất.

Triệu Niệm Niệm tham gia game oán khí cũng đã lâu rồi, nếu tính cả thời gian ở khu vực dành cho người mới thì cô đã đi qua bốn phó bản.

Nhưng bốn lần cũng đủ để cô hiểu được quy luật của thế giới trong gương này và… tìm thấy hy vọng sống sót.

“Kim tự tháp oán khí” là một hình ảnh so sánh về người chơi trong game thêm điểm oán khí vào thế giới phó bản.

Điểm oán khí được chia thành mười tám tầng tùy theo độ khó. Ba tầng đầu tiên đều là khu vực dành cho người mới. Tuy nhiên, lần đầu tiên tham gia game thì sẽ có người dẫn đường, còn những lần sau ở khu vực dành cho người mới thì chỉ được thêm một mạng, ngoài ra phải tự lực cánh sinh.

Đến khu vực dành cho người mới ở ba tầng đầu tiên thì sẽ không còn được thêm mạng.

Từ tầng mười lăm đến tầng bốn, người chơi được chia thành ba khu vực, gọi là  khu vực thượng tứ, khu vực trung tứ và khu vực hạ tứ, dùng để phân biệt độ khó của phó bản và trình độ của người chơi.

Ba tầng trên cùng là “Khu vực đỉnh tháp”. Đây là nơi người chơi bình thường không thể chạm tới. Tuy gọi là đỉnh tháp nhưng cho đến hiện tại, vẫn chưa có ai chính thức đi từ tầng một lên đến đỉnh cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play