Triệu Niệm Niệm giải thích những kiến thức cơ bản với bọn Thẩm Chi xong thì cảm thấy kỳ lạ:
“… Người dẫn đường của hai đứa không nói gì sao?”
Thẩm Chi gật đầu: “Hồi mới nhập game, ngoài lúc làm quen thì tất cả mọi việc bọn em đều phải tự lực giải quyết chứ nói gì đến giải thích mấy chuyện này.”
“Như vậy đâu có được, tổng điểm cống hiến của người mới khi qua phó bản sẽ được chuyển đổi theo tỷ lệ cho người dẫn đường. Vì vậy, dù người dẫn đường không trực tiếp ra tay nhưng chắc chắn sẽ chủ động hướng dẫn những người mới, giúp họ vượt ải thành công.”
Triệu Niệm Niệm không thể hiểu được. Thẩm Chi nhìn Triệu Niệm Niệm, cô cảm thấy thế giới này thật rất bí ẩn.
Ban đầu cô nghĩ rằng trải nghiệm của mình trong game oán khí là đặc thù, nhưng không ngờ một bệnh ung thư giai đoạn cuối như Triệu Niệm Niệm lại có nhiều kinh nghiệm hơn cô.
“Chuyện này tính sau đi.” Thẩm Chi nắm tay Triệu Niệm Niệm: “Nếu người chơi tham gia game này chết ở thế giới thực, thì họ vẫn tồn tại trong game đúng không?”
Triệu Niệm Niệm sửng sốt: “... Đúng vậy.”
“Vậy chị Niệm Niệm, chị có thể sống sót trong game phải không?”
Triệu Niệm Niệm bất đắc dĩ xoa xoa đầu cô: “Chị cũng muốn mình có thể sinh tồn trong game oán khí đó.”
Thẩm Chi cảm giác như có cát trong cổ họng, hồi lâu mới nói được:
“… Vậy nếu em với chị có thể tham gia game này, thì anh trai em…”
Kỳ Nghiên nhướng mắt lên. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web t y tnovel.
“... Chị biết em định nói gì.” Triệu Niệm Niệm thở dài: “Chị đã tìm hiểu rồi, nghe nói người chết ở thế giới thực thường sẽ không được ghép cùng đội với người sống. Trong kim tự tháp oán khí có đến hàng nghìn phó bản, cho dù Thời Lễ thật sự ở đây, chúng ta cũng khó tìm được anh ấy.”
Niềm hy vọng vừa được thắp sáng đã bị dập tắt.
“Nhưng không cần quá thất vọng. Chị nghe người ta nói, nếu lên tới khu vực đỉnh tháp thì có thể kiểm tra thông tin của tất cả người chơi. Nếu được lên đỉnh tháp, nghe nói em còn được một điều ước nữa.” Triệu Niệm Niệm nhẹ nhàng nói: “Bất kể điều ước của em là gì, ở thế giới này hay là dưới địa ngục, chỉ cần em nói thì đều sẽ thành hiện thực.”
Người dẫn đường có nhiệm vụ cung cấp những thông tin này cho những người chơi mới.
Dưới sự trợ giúp của người dẫn đường, nhiều người chơi mới dễ dàng vượt ải nên dẫn đến đánh giá sai năng lực của bản thân, lại thêm những điều hấp dẫn này nên rất nhiều nhiều đồng ý tiếp tục tham gia.
Còn Hoắc Viễn Hàng thì thuộc kiểu người khác rồi.
“Em sẽ tham gia game này.” Thẩm Chi suy nghĩ cả nửa ngày, ngẩng đầu lên nói: “Thế giới thực này nợ em rất nhiều thứ, em phải đòi lại. Em cũng muốn tìm anh trai trong kim tự tháp oán khi. Cho dù không tìm thấy…”
“Thì chỉ cần lên đỉnh tháp là được.”
Hai mắt Thẩm Chi sáng lên, giọng điệu bình tĩnh, như thể cái cô đang nói đến không phải là đỉnh tháp mà vô số người chơi không thể chạm tới, mà là ngọn đồi trước nhà cô vậy. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
“Cho đến hiện tại, chỉ cần có thể khiến anh trai sống lại, em có thể làm bất cứ điều gì.”
Kỳ Nghiên lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu.
Đột nhiên, anh ta cười lớn.
Đừng nói là Kỳ Nghiên, đến cả Triệu Niệm Niệm to gan lớn mật như vậy, nghe Thẩm Chi nói, cô cũng cảm thấy có chút hoang đường.
Kỳ Nghiên cười xong thì nói: “Vừa hay tôi cũng muốn đi lên đỉnh tháp, có bạn đồng hành rồi.”
Thẩm Chi im lặng vài giây mới nuốt lại câu “Cười cái đầu anh”.
“… Không có bạn đồng hành gì hết, anh tránh xa tôi một chút.”
Mối quan hệ giữa Triệu Niệm Niệm và Kỳ Nghiên cũng khá tốt, cô liền giải hòa:
“Khó lắm mới gặp được người quen đấy. Thà vậy còn hơn có đồng đội toàn người lạ, phải đề phòng bị đâm sau lưng. À phải rồi, sau khi trở thành người chơi chính thức em sẽ được ngẫu nhiên tiến vào điểm oán khí, khi ghép đội sẽ được ưu tiên xem xét ghép với người ở cùng vị trí địa lý. Đương nhiên, chỉ cần rời khỏi khu vực dành cho người mới, hai đứa có thể tự do lựa chọn đồng đội cho mình.”
Suy nghĩ một chút, Triệu Niệm Niệm bổ sung: “Hiện tại chị đang ở tầng cao nhất của khu vực hạ tứ, chỉ cần rời khỏi khu vực dành cho người mới thì chúng ta có thể cùng đội với nhau. Nhưng nếu chị tiến vào khu vực trung tứ, thì hai đứa phải thăng cấp đến khu vực trung tứ mới có thể cùng đội với chị được. Chị giải thích vậy hai đứa có hiểu không?”
“Nghĩa là chúng ta chỉ có thể chia theo khu vực và lập đội cùng cấp độ thôi phải không?”
“Phải.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, chuyện thừa kế tài sản của Triệu Niệm Niệm bỗng chốc trở thành chuyện thừa. Trước khi rời đi, Thẩm Chi hỏi thăm tình trạng của Triệu Niệm Niệm, luật sư Tạ nói với cô rằng bác sĩ nói chỉ có thể kéo dài tối đa ba tháng.
Khi về nhà, bật điện thoại lên, trên mạng xuất hiện hàng loạt suy đoán về tình trạng của Triệu Niệm Niệm, có người nói cô đã phẫu thuật thẩm mỹ, có người nói cô đang mang thai, rất nhiều ý kiến khác nhau, nhưng không ai đoán ra cô bị bệnh ung thư cả.
Ai mà ngờ được cuộc đời của một cô gái trẻ trung năng động như vậy lại sắp phải kết thúc chứ?
Giống như lúc Thẩm Thời Lễ rời khỏi núi Bình Đô, anh còn nói sang năm mới anh sẽ mang cho cô loại sô-cô-la mà cô thích ăn nhất.
Nào có ai ngờ, đó cũng chính là lần cuối cùng gặp mặt.
Đêm đó, sau khi trở về, Thẩm Chi xác nhận sẽ tiếp tục tham gia game.
Sau khi xác nhận xong, cô có thể phân phối 90 điểm cống hiến ban đầu, nhưng Thẩm Chi không vội phân phối, dù sao điểm cống hiến có hạn, đợi tiến vào phó bản xem xét tình hình sẽ an toàn hơn.
Cô nghĩ chắc mình cũng không bị đưa vào phó bản gấp đâu. Ngày mai gặp Tạ Mặc Phàm, cô sẽ hỏi anh tại sao muốn tham gia game này. Anh là người chiêu quỷ, vào game này chơi kiểu gì anh cũng sẽ bị ma ăn tươi, quỷ nuốt sống cho mà xem.
Vừa nghĩ tới đây, Thẩm Chi bỗng thấy buồn ngủ.
Trong mơ, cô cứ rơi xuống không ngừng, ý thức càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng toàn thân cô tê dại. Khi mở mắt ra, Thẩm Chi phát hiện mình đã đứng ở ngoài hàng rào của một căn biệt thự.
Trận mưa tầm tã đổ dồn vào chiếc ô cầm trên tay, Thẩm Chi quay đầu nhìn lại, sau lưng cô còn có ba người.
“Trời mưa lớn quá đi. Thời tiết trong game không thể đẹp một chút sao?”
Người đàn ông trung niên phàn nàn, dáng người thô kệch, gương mặt không được nho nhã lắm, hình như trình độ học vấn không cao.
“Biết vậy tôi đã mặc nhiều quần áo hơn rồi, sao mỗi lần chơi game này tôi chỉ có thể mặc đồ trắng thế…”
Cô gái đang phàn nàn có dáng người cao gầy, gương mặt xinh xắn, tầm khoảng hai mươi lăm tuổi. Cô ta mặc một chiếc váy mỏng, đứng dưới trời mưa to gió lớn trông cũng thật đáng thương.
“Cậu đẹp trai, cậu có thể cho tôi mượn áo khoác của cậu không?”
Thẩm Chi đưa mắt theo hướng nhìn của cô gái, đứng ở rìa chính là người cô vừa gặp ở bệnh viện hồi sáng, Kỳ Nghiên.
Cô gái ăn mặc thời trang, trang điểm tinh xảo, khi nói chuyện với Kỳ Nghiên, cô ta hơi nâng giọng lên, vô cùng ngọt ngào.
Kỳ Nghiên giơ ô, cười như không cười: “Tôi cũng lạnh lắm, hay cô mượn áo khoác của anh trai kia đi.”
Có vẻ như bất ngờ trước câu trả lời của Kỳ Nghiên, nụ cười ngọt ngào của cô gái bỗng chốc cứng đờ.