Giọng điệu của Thẩm Chi bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đến đáng sợ: “Năm đó họ có thể nhận tiền của người khác để nhắm mắt cho qua án mạng của anh trai. Bây giờ từ trên trời rơi xuống một trăm triệu, đương nhiên mắt họ đỏ rực lên rồi.”

Triệu Niệm Niệm nghe xong cười lớn:

“… Tiếc là không thể xuất viện, nếu không chị nhất định phải tận mắt chứng kiến ​​vẻ mặt của bọn họ như thế nào! Lúc đầu bọn họ còn tưởng nhà chị không giàu có, muốn cho chị một triệu để chia cắt chị với Thời Lễ, hahaha đừng có mà khinh thiếu niên nghèo! Hôm nay bà đây dùng một trăm triệu để lấy lại tất cả, hahaha…”

Tính tình Triệu Niệm Niệm rất thẳng thắn, phân biệt yêu ghét rõ ràng, không bao giờ thích chuyện lấy thiện báo ác.

Lúc nghèo túng, cô bị Thẩm gia coi thường. Cô khắc cốt ghi tâm đến bây giờ, không những nhớ đến bây giờ mà cô còn muốn trả thù!

Thẩm Chi nghe xong cảm thấy khá hài lòng.

“Nhưng lấy một trăm triệu đập vào mặt họ thì thật là uổng phí.”

“Dù sao chị cũng không sống được mấy ngày nữa, một trăm triệu cũng khó mua được hạnh phúc mà.” Triệu Niệm Niệm bình tĩnh nói: “Hơn nữa, chị không có họ hàng thân thích. Thay vì sau khi chết phải cho những người thân xá xíu kia thì thà chị cho em còn hơn. Chỉ là hiện tại em chưa thành niên, số tiền này đến năm sau em mới có thể nhận được.”

Thẩm Chi im lặng một lúc rồi mới nói: “… Cho dù không có số tiền này, em cũng sẽ không bao giờ từ bỏ ý định trả thù cho anh trai.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web ty tnovel.

Triệu Niệm Niệm hơi ngả người ra sau, nhìn cô đầy ẩn ý: “Muốn trả thù thế nào?”

“Em không muốn họ đền mạng, cũng không muốn họ phải trả bất cứ giá nào. Em chỉ muốn họ thành tâm quỳ gối trước mộ anh trai, những kẻ lấy tiền sẽ thừa nhận lỗi lầm của mình, những người được cứu sẽ nói cảm ơn anh ấy.”

Ánh mắt Thẩm Chi trầm tĩnh và kiên định.

“Đó là tất cả những gì em muốn.”

Triệu Niệm Niệm dường như ngạc nhiên trước ánh mắt của cô, một lúc sau mới nói được.

“... Chuyện nói xin lỗi, nói cảm ơn không khó. Khó là ở chỗ phải chân thành.”

Thẩm Chi vẫn kiên định: “Em hiểu, nên để làm được điều đó, em sẽ không từ thủ đoạn nào đâu.”

Nói chuyện được nửa chừng thì cũng sắp đến giờ kiểm tra. Y tá trưởng vừa bước vào, ngửi thấy mùi lẩu khắp phòng thì tức giận mắng Triệu Niệm Niệm, nói sẽ tìm paparazzi để vạch trần hành vi tự mình hại mình của cô.

Triệu Niệm Niệm vốn là không biết xấu hổ, nghe được lời này liền bật cười ha hả, không thèm để ý, còn bảo Thẩm Chi cứ trở về, luật sư Tạ sẽ từ từ nói rõ cho cô về chuyện thừa kế di sản.

Thẩm Chi không có hứng thú với việc thừa kế, nhưng cô cũng không thể từ chối lòng tốt này, nên quyết định đợi cô trở về rồi hỏi thăm bệnh tình của Triệu Niệm Niệm. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Không ngờ, vừa định ra ngoài hít thở không khí, cô lại gặp phải một bóng dáng quen thuộc.

Đối phương nhìn thấy cô thì ngẩn người, quay lưng bỏ chạy. Thẩm Chi sao có thể để anh ta chạy được cơ chứ? Cô duỗi chân, đạp mạnh vào bức tường bên cạnh thắt lưng anh ta, chặn đường anh ta.

“Chào anh trai nhỏ, nhìn anh quen quen.” Thẩm Chi hơi cong chân, vẻ mặt vô cảm tiến lại gần, nháy mắt nói: “Lần trước chơi vui lắm mà, sao lần này anh trai đi không dẫn em gái theo?”

Kỳ Kiến bị cô chặn lại, xấu hổ sờ sờ chóp mũi.

“Xem ra hai chúng ta có duyên gặp nhau ở bệnh viện.”

Thẩm Chi nhìn thấy khuôn mặt này liền tức giận, vung tay đấm vào mặt anh ta…

“Cái đồ điên không muốn sống, nếu anh muốn chết thì tự đi chết đi, kéo người khác theo làm gì!”

Nắm đấm của Thẩm Chi rất mạnh, nếu là một người đàn ông trưởng thành, nắm đấm này có thể đánh gãy sống mũi của anh ta.

Đáng tiếc sức mạnh của con gái bị điều kiện sinh lý hạn chế, theo lẽ thường thì luôn có một giới hạn.

“Em gái Chỉ Chỉ đừng tức giận mà.” Kỳ Kiến không đỡ đòn, chỉ né tránh nắm đấm của Thẩm Chi: “Lúc đó đâu có ai chết được, cho nên chỉ xem như là nhảy bungee thôi. Cơ hội như thế này rất hiếm, không cần phải tiếc vậy.”

Trông Kỳ Kiến cứ như bị Thẩm Chi ép phải lùi từng bước một, rất thành thạo.

Chính điều này càng khiến Thẩm Chi tức giận hơn, cô muốn một đấm vào cái đầu cẩu này của anh ta.

“Tiếc cái đầu anh!” Thẩm Chí lại đấm hụt: “Nếu còn tùy tiện gọi tên tôi nữa, tôi sẽ ấn đầu anh vào bồn cầu để anh tỉnh ra đó!”

Nếu là Tạ Mặc Phàm, thấy Thẩm Chi tức giận như vậy, anh sẽ rất hoảng sợ.

Tuy nhiên, Kỳ Kiến lại là kẻ không sợ trời không sợ đất, tính tình ranh ma, anh ta cúi xuống né tránh, còn nói:

“... Dù sao thì trong game chúng ta cũng là đồng đội. Không tính là tình bạn định mệnh nhưng cũng không đến nỗi là kẻ thù gặp phải đấm đâu.”

… Tên này ăn nói thiếu đòn quá!

Thấy Thẩm Chi thực sự tức giận muốn giết mình, Kỳ Kiến nghĩ có nên để cô đấm mình hay không. Nhưng anh ta lại do dự, nắm đấm của cô không giống các cô gái bình thường, nếu trúng đòn thì chắc cũng sẽ đau đớn lắm.

Đúng lúc này, một bóng người mảnh khảnh bước ra khỏi phòng đối diện Triệu Niệm Niệm.

“Nghiên Nghiên, đây là... bạn của con sao?”

Nắm đấm của Thẩm Chi dừng lại, chỉ cách mặt Kỳ Kiến một tấc. 

“Dạ là bạn chơi game cùng ạ…”

Phòng bên này thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, xem ra nó bình thường hơn căn phòng ngập mùi lẩu của Triệu Niệm Niệm.

Người đẹp được Kỳ Kiến đỡ nằm xuống giường, mắt ánh lên nụ cười, nếu không phải khóe mắt có vài nếp nhăn, nói bà mới ngoài ba mươi người ta còn tin.

Ai có thể ngờ rằng người phụ nữ ốm yếu, khí chất tao nhã này lại là mẹ của Kỳ Kiến cơ chứ?

“... Bình thường Nghiên Nghiên thích chơi game lắm, dì còn tưởng sẽ không có đứa con gái nào chịu chơi với nó chứ.” Người phụ nữ cẩn thận nhìn Thẩm Chi một lúc, sau đó quay sang Kỳ Kiến nói: “Con gái nhà người ta mới học cấp hai thôi, con chơi game với bạn khác đi, đừng ảnh hưởng chuyện học hành của con bé.”

Thẩm Chi quay người nhìn về phía Kỳ Kiến, Kỳ Kiến bắt chéo chân, cười khổ giải thích:

“Mẹ... nhìn cô ấy thấp vậy thôi chứ cô ấy đã học lớp 11 rồi…”

Bà nghe vậy thì hơi bất ngờ, khuôn mặt tái nhợt hơi ửng hồng, càng thêm phần kiều diễm, trông cô bé chẳng giống một cô gái mười bảy, mười tám tuổi chút nào.

“... Thật là ngại quá, dì không nên nghĩ con nhỏ như vậy…”

Thẩm Chi thường bị coi như học sinh cấp hai nên cũng quen rồi: “Dạ không sao đâu ạ. Nhiều lúc con còn bị nhầm là học sinh tiểu học mà, con xem như dì Úc đang khen con trẻ thôi.”

Kỳ Kiến khoanh tay dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn cô: “Nói là học sinh tiểu học thì cũng hơi quá rồi đấy. Bây giờ học sinh tiểu học được ăn uống đầy đủ dinh dưỡng lắm, không thấp hơn cô đâu. Cô nói vậy chẳng phải xem thường người ta quá sao…”

Thẩm Chi nhấc chân dưới giường bệnh, giẫm chính xác lên chân Kỳ Kiến. Cú giẫm không chút lưu tình, khiến Kỳ Kiến cảm nhận trọn vẹn cơn giận của cô bé một mét năm mươi lăm.

“Sao Nghiên Nghiên lại nói như vậy?” Bà Úc nhìn anh ta, không đồng ý: “Chi Chi, con đừng để ý tới nó. Tính nó vậy là do nó được gia đình chiều đến hư đấy. Con chỉ cao hơn người miền nam một chút thôi, còn Chi Chi người ta là nhỏ nhắn dễ thương…”

Kỳ Kiến cười nhẹ, nghiêng đầu, kéo dài giọng đầy ẩn ý:

“Vậy à… con chỉ cao một mét tám lăm thôi, cũng không phải cao lắm, nhỉ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play