Khi còn nhỏ, có một thời gian Thẩm Chi thường bị ma dọa đến phát khóc.
Ví dụ như nửa đêm đi trên đường cô nghe ma gọi tên mình, hoặc nhìn thấy ma nữ đang ngồi xổm trên vai ai đó với đôi mắt treo lơ lửng.
Hoặc là, nửa đêm cô mở mắt thì thấy ma đang thò đầu vào giường nhìn mình.
Thẩm Chi không sợ ma, nhưng cho dù không sợ ma, nửa đêm tỉnh dậy đột nhiên phát hiện ở đầu giường có một bóng đen, dùng đôi mắt rỗng tuếch, không chút biểu cảm nhìn mình, Thẩm Chi cũng hốt hoảng, mấy giây trôi qua còn không cử động được.
Cái bóng đen mấp máy, giọng nói khàn khàn:
“... Đi… chết… đi… ư…!”
Tuy nhiên, dù là một đứa trẻ sợ phát khóc hay là Thẩm Chi của hiện tại, phản ứng đầu tiên khi sự việc này bất ngờ xảy đến đều giống nhau…
Bị ma hù thì phải làm sao?
Đương nhiên là phải cho nó ăn đòn rồi!
“… Tiếng, tiếng gì vậy?”
“Ai ngã xuống giường sao?”
“Nhưng... hình như ai cũng ở trên giường mà…”
Tiếng của một vật nặng rơi xuống khiến mọi người tỉnh giấc, họ nhìn chằm chằm vào bóng đen trên mặt đất.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web t ytnovel.
Thẩm Chi thu nắm đấm lại, hai tay nắm lấy lan can giường tầng trên, ung dung phóng xuống.
Nhiếp Thi Thi cũng tỉnh dậy, cô ta cầm chiếc đèn pin hồi trưa mình lén lấy ở văn phòng không có người, đem về giấu dưới gối, chiếu sáng cái bóng bên dưới.
“Aaaa….”
Sau khi nhìn rõ vật dưới đất, tất cả nữ sinh trong ký túc xá đều hét lên thất thanh, điên cuồng lùi lại, cố gắng tránh xa con ma đang quằn quại trên mặt đất.
“Có maaaaa….!”
Tiếng hét chói tai như kích thích con ma. Nó vừa bị Thẩm Chi đấm đến đờ người bỗng run rẩy bò dậy, chống trên mặt đất như một loài bò sát, rồi không sợ chết, lao về phía Thẩm Chi.
Vào phó bản lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Thẩm Chi gặp phải một con ma hung dữ, chủ động tấn công người khác.
Tốc độ của nó không giống người thường. Nó có thể dịch chuyển trong nháy mắt. Dù nắm đấm của Thẩm Chi đủ mạnh để diệt con ma, nhưng trước tiên thì cô phải chạm được vào nó đã.
Thẩm Chi thấy con ma này khó bắt như cá chạch, cô né đòn tấn công của nó rồi hét lên:
“Thi Thi, áo khoác của cô giá bao nhiêu?!”
Nhiếp Thi Thi: ???
“… Hơn, hơn mười nghìn*…” Dù nghi ngờ nhưng Nhiếp Thi Thi vẫn lập tức trả lời câu hỏi của cô.
(*Khoảng 30 triệu VND)
“Cho tôi mượn áo khoác của cô một chút!”
Nhiếp Thi Thi nghĩ cô định dùng áo khoác để bắt ma, dù thấy hơi ghê tởm, nhưng cô ta vẫn không chút do dự ném áo cho Thẩm Chi.
Thẩm Chi nhanh tay lẹ mắt, vừa tránh đòn vừa bắt lấy áo khoác, sau đó nhìn con ma đang nằm trên mặt đất, hùng hổ hét lên:
“Đao hồ điệp, tôi gọi bạn, bạn dám đáp không.”
“...”
Cái, cái quái gì vậy?
Ai nấy đều bối rối trước câu nói khó hiểu và có vẻ hơi xấu hổ của Thẩm Chi. Trong phút chốc, chiếc áo khoác trong tay Thẩm Chi tỏa ra luồng ánh sáng trắng, ánh sáng ấy dần biến thành vô số đốm sáng nhấp nháy, cả quá trình diễn ra không quá ba giây.
Ba giây sau, những đốm sáng nổ tung như pháo hoa, sau đó ngưng tụ lại thành một chiếc đao hồ điệp có cán đen tuyền trong tay Thẩm Chi.
Cảnh tượng hư ảo phi thực tế này khiến mọi người trong phòng kinh ngạc, không nói nên lời, cuối cùng Nhiếp Thi Thi cũng nói:
“Chết tiệt! Chiếc áo khoác này là phiên bản giới hạn đó!”
Đương nhiên, khi sắp mất mạng thì không ai quan tâm đến một chiếc áo khoác. Có đao hồ điệp trong tay, Thẩm Chi như hổ mọc thêm cánh, con đao này nhanh hơn nắm đấm của cô, con ma vẫn chưa định thần thì bị đao hồ điệp đâm xuyên quần, ghim nó vào tường.
Quan trọng là vị trí đâm khá vi diệu, lệch về bên trái khoảng một tấc, thứ mà nó suýt đâm vào không phải quần, mà là một thứ không tiện nói ra.
Vậy nên con ma không dám vùng vẫy, nó đang do dự không biết nên cầu sống hay chết thì Thẩm Chi đã dùng móng tóm lấy cổ nó.
“Đã là ma mà còn sợ chết, mi cũng kiên trì nhỉ.” Nói xong, cô quay đầu nhìn về phía các nữ sinh phía sau: “Tìm cho tôi một sợi dây. Vất vả lắm mới bắt được một con biết nói, hôm nay nhất định phải hỏi chuyện cho rõ ràng!”
Có lẽ do vừa rồi Thẩm Chi vung đao quá nghệ, nên các cô con dâu trợn mắt hốc mồm, không dám hỏi cái gì, ngoan ngoãn đi khắp phòng tìm dây thừng cho cô.
Đương nhiên là không có dây thừng nên mỗi người xé khăn của mình ra rồi thắt nút lại, cũng khá chắc chắn.
Sau khi Thẩm Chi và Nhiếp Thi Thi trói ma xong, các cô con dâu tự giác di chuyển một chiếc ghế đến trước mặt Thẩm Chi, sau đó tụm lại phía sau Thẩm Chi, tò mò nhìn chằm chằm vào con ma bị trói.
“Vừa rồi chẳng phải tấn công rất hăng sao?” Thẩm Chi khoanh tay ngồi trên ghế, giống như bang chủ của bọn lưu manh: “Mi tên gì, hồi còn sống làm nghề gì? Tại sao nửa đêm tấn công ta? Nói!”
Nhiếp Thi Thi: “...”
Đúng là chỉ có Thẩm Chi mới tra khảo ma như vậy thôi.
Bạn cùng bàn của Thẩm Chi cũng đang đứng sau lưng cô. Trong khi những người khác không dám nhìn thẳng con ma thì cô ấy lại cảnh giác nhìn nó, bỗng nhiên cô ấy a lên một tiếng.
“Chị biết nó à?” Nhiếp Thi Thi nghe thấy âm thanh này thì quay đầu lại: “Hồi còn sống nó là ai?”
Thẩm Chí cũng nhìn cô ấy. Cô gái bị hai người nhìn chằm chằm nên hơi bối rối. Cô ấy khoa tay múa chân ra dấu, miệng cứ ê ê a a, không nói được câu nào trọn vẹn.
“Cô ấy... cô ấy không nói được.” Cô gái bên cạnh thì thầm: “Chúng tôi hay gọi cô ấy là cô bạn câm.”
Thẩm Chi hơi kinh ngạc.
Cô gái này có thể hiểu được ngôn ngữ ký hiệu. Khi cô bạn câm ra dấu thì cô gái cũng diễn giải: “... Nó là… cựu hiệu trưởng trường chúng ta…”
“Chỉ Chi, cô lại đây xem.” Nhiếp Thi Thi tìm được một chiếc điện thoại di động trên người con ma, cô ta cười toe toét, đôi mắt sắc lẹm: “Trong này chắc có vài manh mối.”
Điện thoại di động của hãng này có giá từ bảy đến tám nghìn*. Đây thật sự không phải mức giá mà người dân bình thường ở ngôi làng này có thể chi trả.
(*Tầm 24, 25 triệu VNĐ)
Trong thư viện hình ảnh có mấy bức ảnh tập thể. Một bức là một nhóm đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi, phía dưới là một hàng phụ nữ trung niên cũng trạc tuổi đang rửa chân cho bọn họ.
Trông những người phụ nữ trung niên đang rửa chân quen quen, thì ra họ đều là những bà vợ bên lớp 2.
“Cô bạn câm nói... Người đứng cạnh người này trong ảnh chính là hiệu trưởng ma.”
Thẩm Chi nhìn bức ảnh rồi lại nhìn con ma. Mặc dù con ma đã hoàn toàn thay đổi, nhưng loáng thoáng đâu đó vẫn thấy được dáng vẻ của nó khi còn sống.
Những người đàn ông trong ảnh chắc hẳn đều là chồng của những người phụ nữ này.
Và chồng của những người phụ nữ này dường như có mối quan hệ thân thiết với cựu hiệu trưởng.
Vậy là, lớp nữ đức có liên quan đến những người đàn ông này sao?
“... Hehehe…” Hiệu trưởng ma phát ra một tiếng động kỳ quái, vì bị trói, không thể cử động, nó ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô bạn câm, nói: “... Ta nhớ ra cô rồi... Lúc cô được mua, còn có một người bạn…”
Vẻ mặt của cô bạn câm đột nhiên thay đổi.
"... Cô ta là bạn thân của cô đúng không… Lão Từ muốn cưới cô ta, mà cô ta không chịu… Được đưa đến trường học, cô ta cũng không an phận... Cô không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ta nhỉ… Hahaha… Ta biết này…”