Nụ cười của con ma trở nên dữ tợn và điên cuồng. Miệng nó nứt ra đầy máu, nhuộm đỏ cả hàm răng.

“... Cô ta bị đánh gãy hai chân, cắt một tai, nhưng vẫn có thể sinh con… Đứa con gái đầu lòng của cô ta vừa chào đời, chưa kịp thở, đã bị bóp chết ngay trước mặt cô ta…”

Cô bé câm mở to mắt, nước mắt lưng tròng nhìn con ma. Cô ấy không thể nói được gì, âm thanh phát ra chỉ là những tiếng ú ớ ngắt quãng. Ngoài khóc thì cô ấy cũng không biết phải chửi mắng thế nào.

Lúc cô bạn câm định đưa tay bóp cổ con ma, Thẩm Chi nhanh hơn cô ấy, vung nắm đấm, nửa cái sọ của con ma bị đánh bay. Trong nháy mắt, não và máu của nó bắn tung tóe trên tường.

Cả ký túc xá im lặng như tờ.

Vài cô nàng không chịu nổi cảnh tượng máu me nên lao ra cửa, nôn mửa khắp sàn nhà.

Nhiếp Thi Thi cũng hơi buồn nôn, nhưng cô ta cảm thấy tức giận hơn là sợ hãi.

Thứ cặn bã như vậy đáng bị chém nghìn lần.

“Mi bô bô cái miệng thì có ích gì? Suy cho cùng, con gái nhà người ta vẫn sống sờ sờ đây. Còn mi, một lão già chết thành ra thế này, không biết tự hào ở chỗ nào.”

Thẩm Chi không hiểu tại sao người đàn ông này lại đối xử độc ác với phụ nữ như thế, thậm chí còn giết cả học sinh trong trường.

Nhiếp Thi Thi chợt tìm được nguyên nhân.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web t ytnovel.

“... Hiệu trưởng ma này hình như là bố của hiệu trưởng Lâm.” Nhiếp Thi Thi xem một bức ảnh khác, cũng nhìn thấy tin nhắn trò chuyện trên điện thoại: “Sự căm hận phụ nữ của hai bố con nhà này có lẽ xuất phát từ vợ lão.”

Người phụ nữ trong ảnh còn rất trẻ, đứng cạnh hai người đàn ông, vẻ mặt không được vui.

Thông qua phần tin nhắn, đại khái là người phụ nữ này đã làm việc ở thành phố vài năm, bà nói muốn đi học và ở lại thành phố lớn đó.

Đương nhiên hiệu trưởng ma không đồng ý. Lúc đầu, lão cố gắng thuyết phục bà, nói bà nên giúp chồng dạy con, phụng dưỡng bố mẹ chồng, không nên đi làm. Còn đọc sách ư, đọc sách thì có ích lợi gì chứ? Phụ nữ ngày nay làm loạn, gây họa chẳng phải cũng từ đọc nhiều sách mà ra sao?

Tuy nhiên, người phụ nữ này kiên quyết muốn rời đi, từ khuyên nhủ trở nên cãi vã. Cuối cùng, hiệu trưởng ma nói, nhất định phải đưa bà về. Từ đó về sau, phụ nữ không còn biết tin gì nữa.

Có thể hình dung, hầu như mọi phụ nữ đều đã bị đầu độc.

“... Phụ nữ các cô... chẳng qua chỉ là cỗ máy sinh sản…” Hiệu trưởng ma chỉ còn nửa cái đầu, hàm răng va nhau lạch cạch nhưng vẫn có thể nói được: “... Cho dù không có ta thì vẫn còn con trai ta... Các cô sẽ mắc kẹt ở làng Điềm Thủy này mãi mãi... Cả đời này phải sinh con cho đàn ông ở đây…”

“Vậy sao?” Dường như Thẩm Chi đã nắm bắt được điểm mấu chốt: “Có vẻ như mi rất kỳ vọng vào con trai mình.”

Nụ cười của hiệu trưởng ma đột nhiên cứng đờ.

Thấy Thẩm Chi nắm được thóp của nó, Nhiếp Thi Thi cảm thấy thoải mái hơn nhiều: “Vừa rồi ta còn nghĩ, bây giờ có giết mi thêm lần nữa cũng không thấy hả giận. Xem ra cuối cùng ta cũng tìm được cách giúp mình hả giận rồi.”

Bọn họ nhất định sẽ không tha cho hiệu trưởng Lâm, nhưng ý tưởng của Thẩm Chi có thay đổi một chút.

“Vốn dĩ ta định thẳng tay tống mi xuống địa ngục. Giờ nghĩ lại, ta không nên để mi đi trước một mình, chờ ta xử lý con trai mi đã, rồi ta sẽ cho cả nhà mi đoàn tụ.”

Hiệu trưởng ma không cười được nữa, nó bị trói vào ghế, bắt đầu giãy giụa, muốn xé xác Thẩm Chi, nhưng lại không thể làm gì được.

Đao hồ điệp trong tay Thẩm Chi bay như hoa, cô quay lại nhìn những cô con dâu đang co ro trong góc.

“Đúng rồi, lão già xấu xa này và con trai lão ác quá đi, mọi người có muốn đánh một trận xả tức không?”

Các cô con dâu đứng thành cụm nhìn Thẩm Chi, trong mắt dường như ánh lên một tia sáng nhàn nhạt.

Người đầu tiên động thủ là cô bạn câm.

Vừa rồi cô ấy đã khóc rất nhiều đến nỗi mắt đỏ như mắt thỏ, Thẩm Chi vừa hỏi bọn họ có muốn đánh để trút giận không thì cô ấy đi quanh ký túc xá, nước mắt rưng rưng, cầm một cây gậy lên. Lúc này bọn Thẩm Chi mới hiểu cô ấy định làm gì.

Miệng hiệu trưởng ma bị bịt, tay chân bị trói vào ghế, nó thấy cô bạn câm dám tới đánh mình thì tức giận nhảy bật lên.

“Biết sợ rồi hả?” Thẩm Chi sợ hiệu trưởng ma dọa cô bạn câm nên giữ chặt vai nó lại: “Không cần vội, còn nhiều trò hay lắm.”

Không biết cô bạn câm đang giận hay sợ mà bàn tay cầm gậy run rẩy.

Nhiếp Thi Thi lo lắng nói: “Đừng sợ! Dù gì nó cũng chết rồi, có cơ hội trút giận, cô còn khách sáo với nó làm gì?”

Nhiếp Thi Thi ở phía sau đẩy cô ấy.

Làm sao cô bạn câm không sợ được chứ?

Cô ấy bị bắt cóc đến làng Điềm Thủy hơn hai năm nay. cô gái đi cùng cô ấy bị cắt xẻo bán sống bán chết. Đã vậy họ còn bắt cô ta đến lớp nữ đức tẩy não, để sau này cô ta toàn tâm toàn ý ở lại trong làng.

Cô ta không chịu thì bị đánh gãy chân, bị nhốt vào phòng tối như thú vật, cho cô ta ăn một miếng cơm, bắt cô ta sinh con, thế là đủ.

Cô ấy đã tận mắt chứng kiến ​​hậu quả của những người không vâng lời họ, và nỗi sợ hãi này gần như đã khắc sâu vào xương tủy của cô ấy.

… Cô ta bị đánh gãy hai chân, cắt một tai, nhưng vẫn có thể sinh con. 

… Đứa con gái đầu lòng của cô ta vừa chào đời, chưa kịp thở, đã bị bóp chết ngay trước mặt cô ta.

Nhớ đến những chuyện bạn thân của mình phải trải qua, nỗi đau của cô bạn câm lại dâng trào.

Những chuyện đó thật sợ quá khủng khiếp, sống như thế này, sống như một con thú chỉ biết sinh đẻ thì sống để làm gì?

“... Khặc, khặc, khặc… Mấy đứa này đã được thuần hóa cả rồi nên làm sao dám… Aaaaaa…”

Hiệu trưởng ma vừa mới tưởng cô ấy sợ, không dám đánh nó thì cô bạn câm liền giơ gậy lên, đập mạnh vào bộ phận không tiện nói của nó.

Thật ra cô bạn câm không có ý đó. Cô ấy chỉ muốn đánh vào chân nó thôi.

Hiệu trưởng ma đau đến mức phát điên, cô bạn câm sợ hãi ném gậy xuống, vội vàng khoa tay giải thích.

Nhiếp Thi Thi cười lớn: “Không thể tin được, người chị em à, nhìn cô im im vậy mà cũng tàn nhẫn quá đi.”

Cây gậy lăn đến chân ba cô gái còn lại. Sau vài giây do dự, một người cũng run rẩy cầm gậy lên.

Trong bóng tối, những đốm lửa bị phủ dưới lớp tro tàn dần dần bùng cháy trong đôi mắt của những cô gái phải im lặng chịu nhục bấy lâu.

“... Cút đi cái thứ nữ đức!! Hạng người như mi xứng đáng tuyệt tự!”

Lần này lực gậy đánh mạnh hơn cô bạn câm.

Lại còn dám trù nó tuyệt tự, đối với hiệu trưởng ma mà nói, cái này còn nặng hơn mắng bố mẹ nó.

“... Cô nói cái gì hả?”

Nó điên cuồng muốn lao tới, nhưng bị Thẩm Chi nắm chặt: “Nghe một lời nói thật mà cũng không chịu được à? Đương nhiên bọn ta sẽ không tha cho con trai mi đâu, nếu vậy chẳng phải là mi tuyệt tự sao? Chấp nhận sự thật đi.”

Hiệu trưởng ma ngẩn người.

Cảm xúc dồn nén bấy lâu nay đã đến đỉnh điểm, một khi tìm được cơ hội trút giận thì sức mạnh của họ sẽ bộc phát đến mức không thể tưởng tượng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play