Trước nay Thẩm Chi chưa từng nghĩ tới chuyện đốt vàng mã.
Cho nên cô nghiêm túc suy nghĩ: “Nếu vậy thì em có thể tự đốt trước, cũng không phải vấn đề gì lớn lắm.”
Sở Sanh: “...”
“Cô Sở, dù em có kết hôn hay không, có kiếm được tiền hay không thì cũng không gây ảnh hưởng tới ai cả.” Thẩm Chi nhìn Sở Sanh ở trên bục giảng tức đến suýt hộc máu: “Chỉ có những người làm những chuyện xấu xa bẩn thỉu, hại trời hại mình, sau khi chết mới gặp báo ứng thôi.”
Ánh mắt cô không buồn cũng không vui, hoàn toàn không có chút gì là của trẻ con ngây thơ đáng yêu cả.
Sở Sanh như rắn độc bị thợ săn rượt đuổi, bà ta sợ hãi, lại không có đường trốn.
“Vàng mã là để đốt xuống địa ngục, nhưng những kẻ tán tận lương tâm thì làm gì bước qua được quỷ môn, họ chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, mãi mãi không được đầu thai.”
“Sao cô dám nói như vậy với cô Sở…!”
Phòng học này cách âm không tốt, các bà vợ lớp 2 nghe thấy động tĩnh bên này không ổn nên vội vàng biến tiệc trà của mình thành fan thảo phạt* Thẩm Chi.
(*Đánh dẹp kẻ có tội)
“Con nít vắt mũi chưa sạch như cô thì biết cái gì?! Đúng là ngây thơ! Còn dám cãi lời người lớn nữa!”Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.
“Đúng vậy! Gì mà không kết hôn, không sinh con chứ! Một đứa con nít như cô, chưa trải đời thì làm sao biết cuộc đời khó khăn thế nào?! Những gì mà cô Sở dạy đều là kiến thức uyên thâm về cuộc đời đấy!”
“Thứ con gái không có nữ đức như cô, dù xinh đẹp đến mấy cũng không lấy được chồng đâu!”
Thẩm Chi nhìn các bà vợ hùng hổ bảo vệ Sở Sanh, cô chợt nhận ra điều gì đó.
“Mọi người… sao lại ngốc như vậy chứ?” Thẩm Chi đảo mắt nhìn vẻ mặt phẫn nộ của họ: “Chắc mọi người cũng biết, về cơ bản, nữ đức trong xã hội hiện đại là một thứ cặn bã phong kiến vô dụng.”
Thẩm Chi đứng dậy, từng bước đến gần bọn họ.
Những bà vợ này là người thành phố, trông cách ăn mặc thì cũng không phải dạng thiếu thốn gì.
Có điều, hình như trình độ học vấn của họ không cao.
“Mọi người đâu có tin vào nữ đức, mọi người chỉ muốn lợi dụng nữ đức để ăn bám chồng mình, rồi tới đây để tự trấn an bản thân chuyện mình bị xã hội khinh thường, bị mẹ chồng hành hạ thôi.”
Sự tức giận trên mặt các bà vợ lập tức thay đổi.
“Mọi người không thể chống lại hiện thực, mọi người không chịu đọc sách, không có bản lĩnh tự nuôi sống bản thân. Nhưng mọi người lại mơ ước một cuộc sống giàu có và không muốn buông bỏ xiềng xích đang trói buộc mình. Mọi người đang cố gắng trốn tránh hiện thực, đắm mình trong lối sống trụy lạc, dùng cái gọi là nữ đức để tự lừa mình, tự gạt bỏ ý niệm phản kháng của bản thân.”
Thẩm Chi nhìn xung quanh rồi mỉm cười.
“Vì chỉ có cách này mới khiến mọi người chịu đựng được sự bàng quang, phẫn nộ và trách mắng của người khác. Chỉ có cách này mới khiến mọi người chịu đựng được sự kém cỏi của bản thân, dùng mấy lời răn dạy nữ đức để tẩy não mình… Chỉ cần làm vậy thì mọi người có thể sống an ổn à.”
“Nằm mơ đi.”
“Dù mọi người có học nữ đức đến nỗi chồng phải lập đền thờ mọi người, thì mọi người vẫn là kẻ bất tài vô dụng, không ai coi trọng mọi người, thậm chí không ai thông cảm cho mọi người đâu!”
“Kẻ không xương không cốt*, kiếp này chỉ đáng làm bùn trên đất, bị người đời chà đạp thôi.”
(*Ý chỉ người chỉ biết dựa dẫm vào người khác)
Sau khi Thẩm Chi giảng một tràng dài, cả phòng học hai ba chục người, không ai dám lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Sở Sanh mới định thần lại, cảm thấy không ổn. Bà ta nhìn sang các bà vợ, sắc mặt của họ đúng là có chút thay đổi.
Cô gái này quá đáng sợ, đáng lẽ ngày đầu tiên, hiệu trưởng Lâm không nên tha cho cô.
Nếu chuyện này ảnh hưởng đến những người đầu tư vào trường Tu Đức thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!!
“Em đang nói nhảm cái gì thế!?” Sở Sanh ném mạnh thước xuống bục giảng, khiến mọi người giật mình tỉnh lại: “Em không cần học lớp này nữa! Ra ngoài ngay cho tôi!”
Câu này Thẩm Chi đợi mãi mới được nghe ấy. Tuy là cô sẽ không có cơ hội hỏi chuyện bạn cùng bàn về ngôi nhà ma, nhưng thật ra biết hay không cũng chẳng quan trọng lắm.
Sau khi Thẩm Chi rời đi, Sở Sanh tức giận, khuyên mọi người trong lớp 2 về phòng học của mình. Bà ta gọi điện cho hiệu trưởng Lâm:
“… Phải động thủ thôi, con nhỏ đó không thể ở lại được.”
“Thế là nguyên ngày hôm nay, ngoài cãi nhau với giáo viên thì em không làm gì nữa à?”
Tan học, Tạ Mặc Phàm nghe Thẩm Chi kể lại ngày của mình, khó khăn lắm mới thốt ra câu này.
Nghe Tạ Mặc Phàm hỏi vậy, Thẩm Chi tỏ vẻ không vui: “Không làm gì là sao? Tôi viết giấy trò chuyện với bạn cùng bàn, cô ấy biết về ngôi nhà ma.”
“… Vậy tối nay hai người quay lại ký túc xá, dụ cô ấy ra hỏi kỹ xem có tìm được manh mối nào không.”
Thẩm Chi và Nhiếp Thi Thi tính tới tính lui, tìm cơ hội thích hợp để gọi cô bạn cùng bàn ra ngoài hỏi thăm.
Nhưng tất nhiên, cả hai suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Viết giấy qua lại trong giờ học với bạn cùng bàn không có nghĩa là hai người có thể tự do tâm sự trước mặt những người khác.
Cho đến lúc tắt đèn, họ vẫn chưa tìm được cơ hội gọi cô bạn cùng bàn.
Không còn cách nào khác, cả hai đành phải đi ngủ, chờ cơ hội đến vào ngày mai.
Sau khi nhắm mắt, trong đầu Thẩm Chi hiện lên đạo cụ cô vừa lấy được khi siêu độ xác nữ dưới tầng hầm.
[Tôi gọi bạn, bạn dám đáp không?]
Chủ nhân: Thẩm Chi
Cấp độ: r (có thể nâng cấp)
Nguồn: Người chơi mới ở khu vực phó bản
Thời gian làm lạnh: 1 giờ ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Số khe cắm ba lô còn lại: 1
Tác dụng: Đạo cụ lấy vật đổi vật. Khi sử dụng, bạn cần cầm vật gì đó có giá trị tương đương với vật phẩm bạn muốn lấy, hô to tên vật muốn lấy + “Tôi gọi bạn, bạn dám đáp không?” để hoàn tất quá trình chuyển đổi.
Lưu ý: Giá trị của hai vật phẩm không được vượt quá một phần mười giá trị của vật phẩm trong cùng một hệ giá trị... Không hiểu cũng không sao, chỉ cần tương đương là được. Tác dụng phụ vẫn khá ngu ngốc, không thích thì không cần dùng.
… Mặc dù tác dụng của đạo cụ này nghe có vẻ không mạnh lắm, nhưng đối với Thẩm Chi nó vẫn có giá trị thực tế rất lớn.
Nếu không có đạo cụ hỗ trợ, có lẽ Thẩm Chi sẽ cố gắng chừa cho mình một đường lui.
Nhưng bây giờ có đạo cụ rồi…
Lui cái gì mà lui! Cứ thế ra tay là xong việc thôi!
Trong lúc Thẩm Chi sôi máu, muốn cầm đạo cụ ra ngoài xử lớp nữ đức này một trận, hiệu trưởng Lâm và Sở Sanh cũng không nhàn rỗi.
Hoắc Viễn Hàng hết ăn rồi lại ngủ tại nhà trưởng thôn ở thôn Điềm Thủy, nửa đêm bỗng nghe thấy động tĩnh bất thường.
“… Hiệu trưởng Lâm bên kia đã lên tiếng, yêu cầu chúng ta đưa ba mươi người đến trường.”
“... Ba mươi? Cần nhiều người như vậy để làm gì??”
“Nghe nói có một con nhóc rất khó đối phó, nếu dọn không sạch e là…”
Mọi người xì xào, ánh lửa lập lòe bên ngoài cửa sổ phòng Hoắc Viễn Hàng.
Ánh sáng mờ dần, nhưng một lúc sau tiếng bước chân mới lắng xuống.
Hoắc Viễn Hàng ngáp một cái, thoải mái duỗi người.
Tuy hơi đê tiện nhưng cũng không sao, miễn có thể đạt mục đích là được.
Hoắc Viễn Hàng thâm ý nhìn bóng người phản chiếu trên cửa sổ, cảm thán:
Kim tự tháp oán khí này không đơn giản như mọi người nghĩ đâu.