Cô Diêu ngơ ngác nhìn Thẩm Chi đứng giữa hàng đọc “Nữ giới” uy nghiêm như thể đang đọc “Mãn Giang Hồng*”.

(*Phim kể về thời Nam Tống Thiệu Hưng, bốn năm sau khi Nhạc Phi qua đời, Tần Cối dẫn quân đi đàm phán với nước Tấn. Trước buổi đàm phán, sứ thần nhà Tấn đã qua đời tại dinh tể tướng, thông điệp bí mật mà ông mang theo cũng biến mất. Một người lính và phó chỉ huy trại của ông vô tình liên lụy, Tể tướng Tần Cối đã ra lệnh cho cả hai tìm ra kẻ sát nhân, vén màn sự thật.)

Quan trọng là cô không chỉ đọc cho có lệ mà còn đi tới đi lui trước mặt Tạ Mặc Phàm, Kỳ Kiến và Chu Tử Hiên như một ủy viên dạy đọc buổi sáng, cảm giác như cô không đọc cho chính mình mà đang dạy chúng cho ba người kia vậy.

“Thẩm, Thẩm Chỉ Chỉ!!!” Cô Diêu biết chuyện hôm qua Sở Sanh bị đánh nên cũng không dám đối xử với Thẩm Chi như những học sinh khác, nhưng cô ta buộc phải cắn răng cắt ngang: “Em đang làm cái gì vậy?”

Cuối cùng cũng có người ngắt lời mình, Thẩm Chi dừng lại, hắng giọng.

“Em đang đọc sách buổi sáng ạ.”

Cô Diêu trừng mắt tức giận trước thái độ không chịu tỉnh ngộ của cô: “Em đọc vậy mà gọi là đọc “Nữ giới” sao? Ai không biết còn tưởng em đang hô khẩu hiệu đấy!!”

Thẩm Chi nói vài câu cũng đoán được khả năng nói chuyện của cô Diêu chỉ tầm hạng ba nên cứ thế mà phát huy.

“Em nghe cô giảng rồi đọc lớn tiếng, đọc diễn cảm, đọc bằng hết tâm tình, có chỗ nào không đúng sao?”Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web t ytnovel.

“Từ đầu đến cuối đều sai hết!” Cô Diêu không dám đánh cô: “Ngày đầu tiên lên lớp em đã có thái độ như vậy, căn bản là không coi trọng giáo viên!”

Thẩm Chi vẫn bình tĩnh: “Cô Diêu nghĩ nhiều rồi, em chỉ đang cố gắng học theo lời cô dạy mà thôi. Cho dù có mặt hiệu trưởng Lâm, em cũng nghĩ nó không có vấn đề gì.”

“Em đang dùng hiệu trưởng để trấn áp cô à?”

“Sao em dám chứ.” Thẩm Chi giơ “Nữ giới” lên, từng bước một đến gần: “… Nhàn nhã trong sạch, giữ gìn liêm chính, hành động liêm sỉ, luôn theo quy luật, thế mới gọi là phụ đức.”

Thẩm Chi dừng lại.

“Dáng vẻ của cô Diêu vừa rồi hoàn toàn khác với “Nữ giới” mà cô dạy. Cô làm gương vậy là chưa tốt rồi, xem ra cô Diêu cần học hỏi cô Sở nhiều hơn.”

Giờ đọc sách buổi sáng đã bị Thẩm Chi biến thành một mớ hỗn độn.

Sau khi đọc xong, ba nam sinh ngồi chăm chú mới dám di chuyển, các cô con dâu cùng lớp với Thẩm Chi nhìn cô như rắn rết, vừa kết thúc buổi học thì tránh xa Thẩm Chi, cứ như họ gặp phải một nhân vật thần thông cao siêu nào vậy.

“Hôm nay lại bắt đầu ngày mới với sếp Chi trâu bò.” Tạ Mặc Phàm vẫn chưa hoàn hồn, anh không hiểu Thẩm Chi lấy đâu ra can đảm như thế: “Việc này chắc chắn chưa xong đâu.”

Thẩm Chi nhớ lại đạo cụ mình nhận được sau khi siêu độ cho ma nữ dưới tầng hầm hôm qua, bình tĩnh nói:

“Ở thế giới thực, có thể tôi sẽ cân nhắc mình nên nhượng bộ hay không, nhưng hà cớ gì tôi phải nhượng bộ NPC trong game chứ?”

Tạ Mặc Phàm sửng sốt.

Hình như… cũng có lý.

“Thế giới thực có pháp luật và tiêu chuẩn đạo đức ràng buộc, nhưng game làm gì có. Mấy cái NPC ở lớp nữ đức giết người, tôi không được phản kháng sao? Đạo lý gì đây.”

Hừm, càng nghe càng thấy có lý.

Sau giờ đọc sách buổi sáng không lâu, tiết thứ hai của buổi sáng lại bắt đầu.

Giáo viên của lớp này là người bị Thẩm Chi tát hôm qua, suýt chút nữa còn bị ghế xếp bay vào người, Sở Sanh.

Vừa bước vào phòng học, Sở Sanh đã bị ánh mắt Thẩm Chi nhìn đến nỗi cứng đờ người. Bà ta bỗng nhớ lại chuyện Thẩm Chi hung hăng ném ghế như thế nào.

“... Học thôi.”

Giữa những cô con dâu lớp 1 và các bà vợ lớp 2 có sự khác biệt rất lớn.

Những bà vợ lớp 2 đều là tự nguyện đến lớp, nói cách khác, họ đã bị tẩy não thành công. Trong khi đó, những cô con dâu lớp 1 nhìn chung chưa quá hai mươi lăm tuổi, trông có vẻ không tự nguyện lắm.

Thẩm Chi không thấm nổi những gì Sở Sanh nói, nên cô bàn với Nhiếp Thi Thi, hai người bắt đầu làm quen với cô con dâu bên cạnh.

Thẩm Chi suy nghĩ rồi xé một góc cuốn “Nữ giới”, viết lên mẫu giấy đưa cho bạn cùng bàn.

[Chị gái, chị là người làng này hả?]

Trông cô gái bên cạnh Thẩm Chi cũng trạc tuổi cô, mi cong mắt rũ, đang nghe Sở Sang giảng bài, bỗng nhiên thấy Thẩm Chi đưa cho mình một mẩu giấy, cô ấy sợ đến mức toát mồ hôi hột.

Thẩm Chi thấy cô ấy sợ như kẻ trộm lo bị phát giác, không dám động đậy nên cô viết thêm câu khác.

[Đừng sợ, tôi có thể bảo vệ chị. Sáu người chúng tôi đến đây để cứu chị.]

Cô gái vẫn chưa dám cử động, Thẩm Chi liền dùng đến cách trao đổi với xác nữ hôm qua:

[Vậy tôi hỏi chị, nếu chị trả lời có thì duỗi một ngón tay, không thì duỗi hai ngón tay.]

Chờ cô ấy đọc xong, Thẩm Chi viết tiếp mẫu thứ hai.

[Có phải chị là người làng Điềm Thủy không?]

Cô gái do dự một lúc rồi cử động hai ngón tay.

Vậy là cô ấy cũng giống như xác nữ dưới tầng hầm, bị lừa bán tới đây.

Thẩm Chi dùng cách này, chẳng bao lâu đã tìm ra thông tin cá nhân của cô bạn cùng bàn.

Cô ấy không phải người làng Điềm Thủy mà là bị người ta lừa bán đến đây. Cô ấy đã ở đây được một năm, không biết có ai chết trong trường. Chỉ là nửa đêm, cô ấy có nghe thấy tiếng gõ vào tường, có lẽ nó liên quan đến ngôi nhà ma trong làng.

À, còn một điều nữa, cô ấy đã kết hôn và sinh con rồi.

“... Là phụ nữ, phải nói ít làm nhiều. Chồng nói gì cũng phải đáp: Dạ, vâng, làm ngay đây. Phụ nữ không nên lên trên cao mà phải ở dưới đáy. Bản chất của phụ nữ là ôn nhu. Bổn phận của phụ nữ là hiếu thuận…”

Thẩm Chi cố gắng tập trung, nhưng những lời này thực sự quá khó nghe, cho nên cô chỉ có thể để nó chạy từ tai này sang tai kia thôi.

“Cô Sở ơi…”

Khi Thẩm Chi giơ tay lên, tim của Nhiếp Thi Thi và Sở Sanh bỗng đập mạnh, kiểu gì cô cũng làm loạn cho mà xem.

“... Sao thế?”

Trước ánh mắt kiên định của Sở Sanh, Thẩm Chi mỉm cười.

“Em học sắp hết tiết này rồi, cô toàn dạy cách phải đối xử với chồng thôi… Nhưng em thì chưa có ý định kết hôn, như vậy có vẻ không phù hợp lắm ạ.”

Sở Sanh vừa nghe câu hỏi của cô, hình ảnh bà ta và bố Thẩm ngoài đời thật bỗng nhiên trùng khớp đến kỳ lạ:

“Phụ nữ sinh con! Đó là bổn phận bắt buộc của phụ nữ! Không lấy chồng, không sinh con là bất trung, bất hiếu! Em không lấy chồng thì còn lý do gì để sống hả? Như vậy chẳng phải là phụ ơn dưỡng dục của bố mẹ sao?”

“Nếu họ không chịu, em sẽ thuyết phục họ xem như là họ sinh phải xá xíu, dù gì thì ai mà chẳng có vài người thân xá xíu chứ?”

Các cô con dâu ngồi bên dưới lần lượt nhìn Thẩm Chi, mặt tỏ vẻ không thể tin nổi.

“Nếu không kết hôn thì ai sẽ nuôi cô? Thân con gái như chúng ta thì kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Em có tay có chân, thành tích cũng tốt, nuôi một người ăn no, nuôi cả nhà không đói, cớ gì không sống được?” Thẩm Chi dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn họ: “Nhiều khi tiền lương của em sau này còn cao hơn đàn ông trong làng. Những kẻ nhân mô cẩu dạng* như bọn họ còn có thể cưới được vợ đẹp, sao em lại không thể?”

(*Người bên ngoài nho nhã, bên trong hèn hạ)

“Em…!” Sở Sanh bị cô chọc tức, bà ta cố gắng nén giận, giữ vẻ bình tỉnh: “Em đang đảo lộn trật tự thế giới đấy! Đúng là trái đạo lý thường tình! Sau này sẽ gặp báo ứng! Em nhiều tiền quá nhỉ, sau này không ai đốt vàng mã cho em đâu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play