“Ngoài chuyện trộm cơm thì hai người còn phát hiện được gì nữa không?” Kỳ Kiến đang ăn bỗng nói: “Bọn tôi bên này tìm được một ít manh mối.”

Nhắc tới chuyện đó, Tạ Mặc Phàm liền gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, Kỳ Kiến nhận được một đạo cụ!”

Ánh mắt Thẩm Chi nhìn Kỳ Kiến có chút thay đổi.

“Trùng hợp vậy, Chỉ Chỉ của chúng ta cũng vừa lấy được đạo cụ.”

Kỳ Kiến thấy Thẩm Chi đang nhìn mình thì nhếch môi cười, có chút huênh hoang lại có chút khiêu khích.

“Nhìn Nhất Chỉ nhỏ nhắn vậy mà cũng cao cơ phết.”

Tạ Mặc Phàm bỗng cứng đờ, vội vàng thấp giọng mắng Kỳ Kiến: “Tổ tông, cậu đừng nhắc tới chiều cao của em ấy, em ấy nhỏ mọn lắm, ghét nhất người nào nói em ấy lùn đó!”

Đúng như dự đoán, Kỳ Kiến vừa nói xong, Thẩm Chi lập tức đứng dậy, giật phăng hộp cơm Kỳ Kiến đang ăn còn một nửa, tức giận đóng nắp lại.

“Không cần ăn vội, nói tôi nghe xem đạo cụ của anh hay ho thế nào đã.”

Tạ Mặc Phàm bày vẻ mặt “nói nhanh đi”.

Kỳ Kiến thì không để ý, đưa hai tay ra: “Chuyện đạo cụ không cần vội, để tôi kể manh mối rồi nói sau.”

Sau khi bọn Kỳ Kiến tách khỏi bọn Thẩm Chi, đúng như Thẩm Chi đoán, chẳng ai chịu ngồi chờ chết trong ký túc xá cả.  User hdtruyen vui lòng ngừng hành động re-up thu phí bên truyện miễn phí bên app TYT, cảm ơn.

Đầu tiên, họ lẻn vào văn phòng để nói chuyện với giáo viên.

Có lẽ vì ba người họ đều là nam, dáng vẻ thành thật nên giáo viên trong trường cũng không cảnh giác. Hơn nữa họ cũng không hỏi gì kỳ lạ nên cô giáo nhanh chóng bị họ chọc cười, tiết lộ không ít thông tin.

Thứ nhất, ngôi trường này bị ma ám.

Chuyện này có thể đoán ra được, dù sao thì game kinh dị mà không bị ma ám thì cũng hơi bất thường.

Nếu muốn tìm ra bước đột phá, họ phải bắt đầu từ những truyền thuyết ma quái trong trường, rồi họ phát hiện, các chuyện ma đều xảy ra ở bên ký túc xá nữ.

Tuy nhiên, khi được hỏi chi tiết tại sao nó xuất hiện và xuất hiện ở đâu, thì nữ giáo viên bảo rằng không biết, tất cả chỉ là do học sinh đồn thổi thôi.

Thứ hai, mấu chốt Kỳ Kiến có được đạo cụ.

Để tìm ra manh mối hữu ích trong văn phòng giáo viên, Tạ Mặc Phàm và Chu Tử Hiên lấy cớ nói chuyện với cô giáo, câu giờ cho Kỳ Kiến xem xét những chỗ đáng ngờ trong văn phòng.

Cuối cùng, khi thấy một bản vẽ, anh ta nghe thấy âm thanh thông báo nhận đạo cụ.

“Bản vẽ?” Nhiếp Thi Thi nghe xong thì tò mò về bản vẽ hơn đạo cụ: “Bản vẽ gì thế?”

Nói đến đây, Chu Tử Hiên chợt hào hứng.

“Là bản vẽ toàn trường học! Tất cả các tòa nhà đều được thiết kế theo bản vẽ này. Sau khi lấy vẽ, bọn tôi phát hiện phía dưới ký túc xá nữ có một tầng hầm kỳ lạ.”

Thẩm Chi nhướng mày: “Giáo viên không nhắc chuyện tầng hầm với học sinh sao?”

Kỳ Kiến nhìn cô với vẻ bình thản, nói: “Tôi đã xác nhận rồi. Các giáo viên chỉ nói ký túc xá có hai tầng, không ai nhắc đến tầng hầm cả.”

Vậy thì chắc chắn tầng hầm có vấn đề.

Thấy Kỳ Kiến cũng có ích, Thẩm Chi gác lại mâu thuẫn nhỏ vừa rồi, hài lòng đưa hộp cơm cho anh ta, ra vẻ “bổn cung ban thưởng cho ngươi”.

Kỳ Kiến cảm thấy dường như Thẩm Chi hơi dễ lừa thì phải.

“... Còn đạo cụ của tôi cũng không mạnh lắm.” Kỳ Kiến không chút ngượng ngùng đọc tên đạo cụ: “Nó tên [Nếu là anh em, hãy đến chém tôi]. Khi gặp kẻ thù, chỉ cần hét từ khóa “chém tôi” thì có thể phản đòn tấn công của đối thủ.”

[Nếu là anh em, hãy đến chém tôi]

Cấp độ: r (có thể nâng cấp)

Nguồn: Người chơi mới ở khu vực phó bản

Thời gian làm lạnh: 12 giờ

Số khe cắm ba lô còn lại: 2

Tác dụng: Hình thức tương tự như Tra Tra Huy*. Hét từ khóa “Chém tôi” vào kẻ thù để kích hoạt hiệu ứng phục hồi sát thương, chỉ được sử dụng một lần đối với một mục tiêu. Thời gian làm lạnh là 12 giờ. Tác dụng phụ là nó sẽ khiến người ngoài cuộc có ấn tượng tiêu cực “Tên này đúng là cuồng ™”.

(* “Tra Tra Huy” là một từ phổ biến trên mạng bắt đầu vào tháng 6 năm 2017. Từ này xuất hiện lần đầu trong chương trình quảng cáo một game do diễn viên Hồng Kông Trương Gia Huy đại diện phát ngôn. Bởi vì tiếng phổ thông của Trương Gia Huy không chuẩn nên khi giới thiệu bản thân, anh ấy đã phát âm “Trương Gia Huy” thành “Tra Tra Huy” và nó dần trở thành một trò đùa trên mạng. “Tra tra” có thể hiểu là “cặn bã”.)

… Cách giới thiệu đạo cụ giống nhau.

“Mặc dù cảm thấy hơi ngốc nghếch, nhưng có thể dùng nó để giữ mạng.”

Thẩm Chi nói xong, Nhiếp Thi Thi kể lại chuyện của mình cho ba người kia nghe. Cô kể vô cùng sinh động, nhất là Thẩm Chi cầm ghế xếp ném như thế nào, qua lời cô ta, cảm giác như sự việc đang diễn ra trước mắt vậy.

Tạ Mặc Phàm nghe kể, hơi ngẩn người: “... Sếp Chi à, em có cần liếm cẩu kêu 666 khi cô đánh nhau không?”

Thẩm Chi khinh thường xua tay.

“Bây giờ manh mối của chúng ta là Sở Sanh và tầng hầm.” Kỳ Kiến ăn uống no nê, vươn vai: “Tối nay đi xem luôn không?”

Chu Tử Hiên nghe đến từ tối nay liền nói: “Tối, tối nay hả.”

Thẩm Chi suy nghĩ một chút: “Buổi tối thì không được rồi. Ký túc xá của các anh không có ai, nếu muốn thì có thể lẻn ra ngoài. Nhưng ký túc xác của bọn tôi có tận bốn cặp mắt dòm ngó.”

Chu Tử Hiên định thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy Thẩm Chi nói tiếp:

“Đợi sáng sớm, lúc họ ngủ hết, chúng ta bắt đầu.”

Chu Tử Hiên: “...”

Khi bọn Thẩm Chi trở về, những cô gái khác cũng có mặt ở ký túc xá.

Cửa vừa mở, bốn người họ đồng loạt dừng việc đang làm nhìn sang, khiến Nhiếp Thi Thi không được thoải mái lắm.

“Chúng tôi mới tới, tôi tên Nhiếp Thi Thi, còn đây là Thẩm Chỉ Chỉ.”

Bốn người im lặng nhìn họ, ánh mắt thể hiện cảm xúc rất phức tạp, không phải kiểu tò mò đơn thuần như trẻ con, cũng không phải kiểu thương hại trịch thượng như bao người khác.

Không ai chủ động giới thiệu bản thân.

Sau vài giây, bốn người quay lại làm việc riêng của mình.

Thẩm Chi và Nhiếp Thi Thi cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ này thì nghi ngờ nhìn nhau.

Nhiếp Thi Thi cũng cố gắng giao tiếp với họ, nhưng họ luôn lảng tránh và giữ khoảng cách cứ như đang bị ám ảnh xã hội vậy.

Thẩm Chi nghĩ, đến khuya cô còn phải xuống tầng hầm nên cũng không cần vội hỏi chuyện bạn cùng phòng làm gì.

Ba giờ sáng, Thẩm Chi đánh thức Nhiếp Thi Thi ở giường đối diện dậy, hai người lặng lẽ rời khỏi ký túc xá, đi về phía tầng hầm.

Vì giáo viên không bao giờ nhắc tới tầng hầm, học sinh cũng không tìm nên tầng hầm nằm ở một nơi khá khuất.

Hai nhóm gặp nhau tại địa điểm được đánh dấu trên bản vẽ, Tạ Mặc Phàm đẩy chiếc bình nặng nề ra, gỡ những viên gạch lát lỏng lẻo lên.

Một cầu thang tối om hiện ra trước mặt họ.

“… Lần này ai đi đầu đây?”

Chu Tử Hiên nhìn chiếc cầu thang, vô số bộ phim kinh dị bỗng lướt qua đầu anh ta, cảm giác như giây tiếp theo sẽ có một bàn tay trắng xát bất ngờ vươn ra kéo anh ta xuống vậy.

“Để tôi đi trước.” Kỳ Kiến nói: “Nhất Chỉ, cô đi cuối đi.”

… Mới có một ngày đã đổi xưng hô “Thẩm Nhất Chỉ” thành “Nhất Chỉ” rồi à?

Tạ Mặc Phàm sợ Thẩm Chi nổi giận, vội vàng giải hòa: “Được, được, được, tôi với Chi Chi sẽ đi cuối, còn Chu Tử Hiên và Nhiếp Thi Thi đi giữa.”

Ai to gan lớn mật thì đi đầu, đi cuối, ai nhát gan thì đi giữa, cả bọn cứ thế bước vào tầng hầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play