Phòng khách sáng đèn.

Ngu Thu chậm rãi thay dép lê, vừa bước ra khỏi huyền quan đã thấy người đàn ông ngồi trên sofa.

Người đàn ông mặc quần áo ở nhà màu đen tuyền, lưng dựa vào sofa, trên đùi đặt một cái laptop, bàn tay với khớp xương rõ ràng thao tác thành thạo trên bàn phím.

Anh đeo gọng kính vàng che đi mày kiếm phong độ và đôi mắt phượng hẹp dài. 

Mạnh mẽ, oai phong, không tức giận mà cũng uy nghiêm.

Có thêm một gọng kính, khí chất bại hoại lại có thêm vài phần nhã nhặn.

Cậu nở một nụ cười mà mình tự cho là hoàn mỹ, nhỏ giọng chào hỏi: "Anh Thẩm, anh về rồi!"

Thẩm Minh Đăng dừng tay, ngước mắt nhìn cậu. Sự lạnh lẽo phản chiếu qua tròng kính khiến Ngu Thu nổi da gà.

Anh hất cằm chỉ túi quà trên bàn trà: "Quà."

Dường như đôi môi xinh đẹp kia rất quý giá, nói thêm một lời thì cũng đã lãng phí hơi sức. 

Ngu Thu vẫn giữ nụ cười hoàn mỹ, giọng điệu nhẹ nhàng lại ngọt ngào: "Cảm ơn anh Thẩm, tôi rất thích!"

Hàng mày của Thẩm Minh Đăng cau nhẹ, không muốn nói thêm nữa mà chỉ cầm laptop đứng dậy đi lên lầu. 

Lúc đi đến cầu thang, đột nhiên anh nói: "Giày thể thao mấy chục nghìn tệ?"

Giọng nói trầm thấp êm tai nhưng vào tai Ngu Thu lại giống như một mũi tên đâm vào ngực, cảm giác xấu hổ cũng lập tức dâng trào.

Thẩm Minh Phong hỏi thật à?

Theo sự hiểu biết của cậu về Thẩm Minh Phong thì cậu ta sẽ không hỏi thẳng Thẩm Minh Đăng.

Vậy Thẩm Minh Đăng trả lời như thế nào?

Thất sách.

Bây giờ chắc chắn cậu là trò cười trong lòng Thẩm Minh Đăng nhỉ?

Sớm biết vậy thì cậu đã kiên nhẫn với Thẩm Minh Phong rồi.

Cậu cầm túi quà, dậm chân đi lên lầu, tiện tay ném quà sang một bên rồi nằm sấp lên giường, vùi đầu vào gối.

Quá khó, Thẩm Minh Đăng này thật sự quá khó chơi!

Cậu cuộn tay đấm mạnh lên gối mấy cái, chỉ ước có thể nệm mấy nắm đấm này lên mặt Thẩm Minh Đăng, đấm nát khuôn mặt khiến cậu tức giận.

Nhưng gối vô tội, cậu vẫn nên vào game đánh dân mạng thì hơn!

Ở nơi khác, Thẩm Minh Đăng đi ngang qua phòng ngủ chính của nhà họ Thẩm thì lại thấy "mẫu hậu đại nhân" đứng trong khe cửa.

Anh nói: "Con đã đưa rồi."

Hướng Nhan mở cửa, vẻ mặt vui mừng, thấp giọng nói: "Không phải như vậy là được rồi sao?"

Thẩm Minh Đăng: "..."

Anh bất đắc dĩ quay đầu bước đi.

"Khoang đã!" Hướng Nhan kéo anh lại, nửa người chòm ra khỏi phòng: "Mẹ còn chuyện muốn nói với con."

Thẩm Minh Đăng xoay người, im lặng lắng nghe.

Anh rất tò mò bà Hướng Nhan đây còn muốn anh làm gì để giữ mối quan hệ tốt với Ngu Thu. 

Đêm nay đúng lúc anh về thì lại chạm mặt một nhà ba người chú út rời đi.

Lúc thím gần đi có nói bóng nói gió: "Minh Đăng à, cháu bỏ ra cả chục nghìn tệ mua giày thể thao cho người ngoài vậy có thể giúp đỡ Minh Phong được không? Nó là em ruột của cháu, hai đứa cùng họ!"

Dù Thẩm Minh Đăng không biết xảy ra chuyện gì nhưng "giày thể thao mấy chục nghìn tệ" tuyệt đối là do Ngu Thu bịa chuyện.

Anh biết hôm nay chú thím út đến đây là có dụng ý.

Tham gia tiệc sinh nhật là giả, lợi dụng mới là thật.

Thẩm Minh Đăng không phải là người hẹp hòi, cũng không phải không niệm tình thân nhưng có một số người không đáng.

Anh nói: "Các khoản vay cho sinh viên, làm thêm đều có thể. Nếu không đủ thì tôi sẽ cân nhắc giúp đỡ."

Chú út nhíu mày oán trách: "Minh Đăng à, tốt xấu gì chúng ta cũng là người một nhà. Cháu có thể tặng quà mấy chục nghìn tệ cho người ngoài mà không thể giúp em cháu một chút sao? Nó bận học, làm gì còn thời gian đi làm thêm? Ở ký túc xá chắc chắn cũng ảnh hưởng đến việc học. Nghe nói cháu có cháu có nhà ở gần trường, có thể cho nó ở nhờ được không? Người một nhà không nói lời khách sáo mà."- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Thẩm Minh Đăng biết tấm lòng của cha mẹ phúc hậu, không tiện từ chối nhưng anh thì rất kiên định.

Thân hình anh cao lớn, lạnh lùng nhìn xuống chú thím út: "Người ngoài mà chú nói năm nào cũng tặng quà cho tôi, cha mẹ của người ngoài mà chú nói năm đó đã đưa than sưởi ấm cho cha mẹ tôi trong ngày tuyết rơi. Còn các người ở đâu?"

Thẩm Minh Đăng dùng hết sức lực của cả đời này bồi dưỡng mới đè nén được cơn tức giận tột độ, lạnh lùng mở miệng: "Không cho."

Ba người nhà họ Thẩm: "..."

Thẩm Minh Phong thất vọng muốn chết, ghen ghét muốn chết. Cậu ta không ngờ những lời Ngu Thu nói đều là thật!

Đương nhiên cậu ta sẽ không đích thân hỏi thẳng Thẩm Minh Đăng nhưng cậu ta có thể càm ràm với cha mẹ.

Vừa rồi lúc cha mẹ cậu ta nhắc đến Ngu Thu, cậu ta rất mong Thẩm Minh Đăng sẽ phủ nhận chuyện tặng quà. Như thế thì cảm xúc trong lòng cậu ta có thể được cân bằng một chút nhưng thực tế luôn tàn nhẫn.

Cậu ta thật sự nhịn không được nữa, tức giận nói: "Bác trai, bác gái, anh, mọi người đừng bị Ngu Thu lừa! Cậu ta vốn không phải thứ tốt lành gì…"

"Thẩm Minh Phong." Ánh mắt sắc bén của người đàn ông nhìn cậu ta chằm chằm, đôi mắt sau tròng kính u ám mà lạnh thấu xương.

Thẩm Minh Phong: "..."

Cậu ta nuốt nước bọt, lặng lẽ lui về sau một bước.

Từ nhỏ đến lớn, cậu ta luôn sợ Thẩm Minh Đăng.

Chú út thất vọng thở dài: "Đi thôi!"

Sau khi một nhà ba người rời đi, cơ mặt Hướng Nhan mới thả lỏng. Bà kéo Thẩm Minh Đăng vào nhà, ngạc nhiên hỏi: "Con tặng giày thể thao cho Tiểu Thu thật à?"

Thẩm Minh Đăng vừa thay giày vừa hỏi: "Mẹ cảm thấy thế nào?"

Hướng Nhan: "..."

Bà không cam tâm, tiếp tục nói: "Tiểu Thu ngoan ngoãn hiểu chuyện, ngày nào mặt con cũng lạnh lùng mà không biết xấu hổ à?"

Cha Thẩm cũng phụ họa theo: "Là con trai ngoan thì đừng đối xử lạnh lùng với mọi người!"

Thẩm Minh Đăng không tranh luận với họ: "Con lên phòng sách."

"Đứng lại!" Hướng Nhan gọi anh lại: "Quà sinh nhật của Tiểu Thu đâu?"

Trước đó bà có dặn đi dặn lại nhiều lần, nếu Thẩm Minh Đăng vẫn quên thì bà không đánh anh là không được!

Thẩm Minh Đăng đứng trên bậc thang: "... Trong xe, con quên."

"Hôm nay con nhất định phải tự tay đưa cho Tiểu Thu! Không cho phép từ chối!" Hướng Nhan mạnh mẽ ra lệnh.

Thẩm Minh Đăng cảm nhận sự cáu kỉnh của bà nên chỉ đành im lặng gật đầu.

Thế nên mới có được cảnh tượng tặng quà dưới lầu ban nãy.

Hướng Nhan cân nhắc nói: "Con đừng so đo chuyện hôm nay thằng bé Tiểu Thu nói con tặng giày thể thao cho nó. Mẹ xem chừng là nó muốn thân thiết, gần gũi với con, muốn con tặng quà cho nó thôi."

Thẩm Minh Đăng khá thản nhiên: "Vừa rồi con đã nói với cậu ta rồi."

"..."

Hướng Nhan lo đến mức vỗ lên bả vai anh: "Sao con có thể như vậy chứ? Làm tổn thương lòng tự trọng người ta! Tâm tư Tiểu Thu vốn nhạy cảm, chắc chắn câu nói kia cũng là vì có nỗi khổ tâm. Con…"

Chuông điện thoại cắt ngang lời bà.

Thẩm Minh Đăng cũng không muốn nghe mấy lời dạy bảo nữa: "Con còn việc, con vào phòng sách trước."

Hướng Nhan ngăn anh không được, chỉ đành thở dài một hơi.

Bà vào phòng, tự trách với chồng: "Đều tại em, em bận tâm đến thể diện của gia đình nhà chú út mới mời đến. Chắc chắn Tiểu Thu bị khinh thường rồi."

Thẩm Anh Sơn vỗ nhẹ lưng bà: "Muốn trách thì cũng trách anh, sao có thể trách vợ của anh được? Vợ của anh cũng vì thể diện của anh."

"Đừng có nịnh nọt!" Hướng Nhan nguýt ông một cái, buồn rầu nói: "Em không hiểu, Tiểu Thu tốt như vậy mà sao thằng nhóc Minh Đăng này lại không nghe lời khuyên bảo?"

Bà coi Ngu Thu như con trai mình. Thấy quan hệ hai anh em không tốt, bà luôn muốn để bọn nhỏ ở cạnh nhau nhiều hơn để hiểu nhau hơn.

Thẩm Anh Sơn ngược lại không muốn nghĩ đến nữa: "Con cháu tự có phúc của con cháu. Chúng ta can thiệp nhiều quá ngược lại không tốt."

"Không được, em phải nghĩ cách." Hướng Nhan trở nên nhiệt tình, cố gắng để có được một gia đình bốn người mỹ mãn.

*

Ngu Thu nằm lì trên giường đánh giết quân địch, liên tục nhận được 666* của Cao Đại Soái.

*Khen ngợi một người quá giỏi.

[Ngô Hỏa Hỏa: Không chơi nữa, tắm rửa đi.]

[Cao Đại Soái: Được thôi, nếu không phải mỗi lần cậu tắm nửa ngày thì chúng ta còn có thể chơi thêm vài ván QAQ]

[Ngô Hỏa Hỏa: Cậu không hiểu.]

[Cao Đại Soái: Ai nói tôi không hiểu? Ngày nào cậu cũng chăm sóc bản thân tỉ mỉ như thế, không phải là muốn dụ dỗ đàn ông sao?]

[Ngô Hỏa Hỏa: Sai, là vì bản thân vui vẻ.]

[Cao Đại Soái: Ui, trước đó ai đã nói sau khi thành niên sẽ đi săn?]

[Ngô Hỏa Hỏa: Tăng giá trị bản thân để chạm được những anh chàng đẹp trai chất lượng hơn, không phải là vì để cho bản thân vui vẻ hơn sao?]

[Cao Đại Soái: Logic không có khuyết điểm! Nếu không có sự xung đột về con số* thì thật ra tôi cảm thấy chúng ta cũng hợp nhau.]

*Đồng tính nam được chia thành số 1 (công), số 0 (thụ). Nếu cả hai đều thuần 1 hoặc 0 thì gọi là xung đột về con số.

[Ngô Hỏa Hỏa: Không, cậu gà quá!]

[Cao Đại Soái: Cậu có phép lịch sự không? Gà thì không có quyền yêu đương sao? Chúc cậu sau này tìm được gà!]

Ngu Thu hừ lạnh một tiếng, cậu mới không tìm gà yêu đương.

Cậu có thói quen tập yoga trước khi tắm để giữ đường cong mỹ cảm cho cơ thể và tính dẻo dai. Tắm rửa xong, cậu lại đắp mặt nạ, bôi sữa dưỡng thể, xoa bóp chân. Bận rộn đến tận mười một giờ rưỡi mới xong.

Nếu không phải đêm nay đến quán bar một chuyến thì cậu hoàn toàn có thể ngủ trước mười giờ. 

Đương nhiên trước khi ngủ cậu cũng không quên tính cách ân cần của mình. Ngu Thu gửi tin nhắn cho Tư Đình: [Anh Đình, đã về đến nhà chưa?]

Đợi một phút, đối phương không trả lời. Thế là cậu tắt đèn, căn phòng bỗng chìm vào bóng tối. 

Không biết qua bao lâu, người trên giường đột nhiên kêu đau một tiếng, toàn thân run rẩy không ngừng, giống như trải qua những việc đáng sợ đến cực độ.

Ngu Thu cảm nhận được mình gặp phải ác mộng nhưng chưa từng có cơn ác mộng nào rõ ràng và đáng sợ như thế.

Ở trong mơ, cậu chẳng khác nào một tên điên không có lý trí, khuôn mặt hoàn toàn biến dạng.

Cậu bị ghét, chửi rủa, vứt bỏ. Cuối cùng lại rơi vào tình trạng hai chân đều tàn tật.

Chân cậu đẹp như thế, cậu vẫn luôn chăm sóc nó tỉ mỉ nhưng lại bị tàn tật như vậy.

Sau khi bị tàn tật, cậu càng điên rồ. 

Cảnh tượng trong mơ như một bộ phim, từng cảnh từng cảnh hiện lên không ngừng hành hạ Ngu Thu. 

Cậu thấy mình càng trở nên khép kín, không còn gặp mặt bất kỳ ai nữa, cũng từ chối gặp chú Thẩm và dì Hướng.

Thậm chí ngay cả cậu cũng từ bỏ bản thân mình.

Đến tận bây giờ, giai điệu của cảnh tượng trong mơ vẫn trầm buồn u ám. Nước mắt Ngu Thu rơi không ngừng, thấm ướt cả thái dương và gối nằm.

Cậu thảm quá rồi! Sao cậu có thể thảm như vậy?

Cho đến một ngày, cánh cửa khép kín kia bị mở ra một cách mạnh mẽ, một tia sáng le lói chiếu vào. 

Người kia mắng cho cậu tỉnh táo, kéo cậu khỏi đầm lầy u ám, một lần nữa đón lấy sinh mệnh mới của mình. 

Ngu Thu khóc cả một đêm.

Cậu mở đôi mắt sưng đau rồi lại híp mắt đón lấy ánh nắng ban mai của ngày mới. 

Ký ức đau khổ trong mơ vẫn còn rất rõ ràng, giống như cậu tự mình trải qua.

Ngu Thu ôm đôi chân hoàn hảo của mình, ngồi sững sờ nửa ngày. Cho đến tận khi chuông báo vang lên, cậu mới giật mình tắt nó.

Ngu Thu giơ điện thoại lên trước mắt mình, quả nhiên đôi mắt sưng to như quả đào. Quá xấu, thật sự quá xấu!

Cậu vội vàng rửa mặt rồi lặng lẽ chạy vào phòng bếp, dùng khăn mặt bọc đá viên, đang muốn về phòng chườm lạnh tiêu sưng thì lại gặp dì Uông giúp việc.

"Ôi trời Tiểu Thu, mắt cháu sao vậy? Sao lại sưng như thế? Cháu khóc à? Ai bắt nạt cháu?"

Năm nay dì Uông hơn bốn mươi tuổi, có một đứa con chạc tuổi Ngu Thu nhưng lại nghịch ngợm không nghe lời. Chẳng bằng Ngu Thu ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết ăn biết nói, thường khiến cho tình mẫu tử của dì ấy dâng trào nên dì ấy rất quý cậu.

"Cháu không sao, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi. Cháu cầm chút đá chườm một lát là được." Ngu Thu ngượng ngùng cúi đầu: "Dì Uông, dì có bận gì thì cứ làm trước đi ạ!"

Không đợi dì Uông phản ứng cậu đã chạy đến đầu cầu thang.

Vừa lúc lại chạm mặt Thẩm Minh Đăng đang xuống lầu, sau lưng anh còn có Hướng Nhan và Thẩm Anh Sơn.

Thẩm Minh Đăng nhìn lướt qua đôi mắt sưng húp của cậu thì nhíu mày không nói gì. 

Hướng Nhan nghĩ đến chuyện "tổn thương lòng tự trọng tối qua" thì tim đập thình thịch, vô thức hỏi: "Tiểu Thu, có phải Thẩm Minh Đăng lại bắt nạt cháu không? Cháu đừng đau lòng, dì dạy dỗ nó thay cháu!"

Cảnh tượng trong mơ chợt lóe lên, Ngu Thu vội lắc đầu, vô cùng chân thành nói: "Không phải, anh ấy không có bắt nạt cháu!"

Lúc chạm phải ánh mắt mỉa mai của Thẩm Minh Đăng, cậu lại lập tức uể oải.

Lúc trẻ người non dạ, cậu thật sự có mượn nước mắt để lấy lòng thương cảm khiến Thẩm Minh Đăng bị hiểu lầm không ít lần. 

Nghĩ đến Thẩm Minh Đăng đã giúp mình trong mơ, lòng Ngu Thu dâng trào cảm giác áy náy.

Dù không biết thực hư cảnh tượng trong mơ như thế nào nhưng cảm giác khi được người kia lôi ra khỏi vũng bùn vẫn để lại ấn tượng trong lòng cậu.

Có lẽ, Thẩm Minh Đăng cũng không làm người ta ghét đến nỗi như vậy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play