Bầu không khí trên bàn ăn nhà họ Thẩm hơi kỳ lạ.

Một giấc chiêm bao mười năm khiến Ngu Thu hoảng sợ. Cậu dùng đá chườm mắt nhưng vẫn còn hơi sưng, dáng vẻ rất đáng thương.

Hướng Nhan cho rằng đêm qua cậu bị Thẩm Minh Đăng làm tổn thương lòng tự trọng nên trong lòng càng tự trách. Bà dịu dàng chuyển sự chú ý: "Không phải hôm nay Tiểu Thu muốn đi đăng ký học lái xe sao?"

Ngu Thu sững sờ, suy nghĩ của cậu vẫn còn kẹt trong giấc mơ đêm qua, suýt đã quên mất lịch trình hôm nay.

Học lái xe sau khi thành niên là một trong những kế hoạch của cậu.

Cậu không khỏi suy đoán, không phải chỉ cần xem quỹ đạo phát triển của hiện thực có giống trong mơ hay không thì đã chứng minh được tính chân thực của giấc mơ rồi sao?

Trong mơ, cậu cũng đăng ký học lái xe ngay sau ngày sinh nhật như hiện tại, đồng thời cũng gặp được một người.

"Dạ, ăn xong cháu sẽ đi ngay."

Hướng Nhan nhìn về phía Thẩm Minh Đăng: "Hôm nay cuối tuần, con đưa Tiểu Thu đi đăng ký đi! Lúc trước con từng đăng ký học lái xe, cũng quen thuộc quy trình rồi."

"Cũng không có quy trình gì cả, mang thẻ căn cước đến đăng ký là được." Thẩm Minh Đăng cũng không ngẩng đầu lên: "Con còn việc phải giải quyết."

Ngu Thu vô thức lộ ra mấy phần thất vọng nhưng vẫn cười nói: "Không sao, công việc anh Thẩm quan trọng, cháu tự đi là được rồi."

Hướng Nhan lập tức chua xót trong lòng.

Nghĩ đến một mình Ngu Thu cô đơn lẻ bóng đi đăng ký, trong lòng bà cảm thấy luống cuống.

Bà nghe nói huấn luyện viên ở trường dạy lái xe đều rất hung dữ. Tính tình Tiểu Thu mềm yếu như thế, nếu bị huấn luyện viên mắng đến bật khóc thì phải làm sao?

Bà hạ quyết tâm nói: "Hôm nay mẹ cũng muốn ra ngoài, Lão Vương không thể lái xe đưa Tiểu Thu đi, cũng không thể để Tiểu Thu đi một mình đúng không? Con lái xe đưa thằng bé đi, đến lúc đó chọn cho thằng bé một huấn luyện viên tốt tính một chút, đừng để nó bị người ta bắt nạt."

Thẩm Minh Đăng bất đắc dĩ buông đũa, nhìn sang Ngu Thu phía đối diện. Đôi mắt còn sưng đỏ của thanh niên lộ ra vẻ mong chờ nhưng anh lại vững tâm như sắt: "Có thể đón xe đi."

Kiểu người như Ngu Thu sao có thể bị bắt nạt?

Lúc ăn anh không đeo kính, mắt phượng nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng, con ngươi màu nâu đậm viết rõ chữ không kiên nhẫn.

Ngu Thu bị nhìn đến mức hơi sợ hãi nhưng nghĩ đến Thẩm Minh Đăng trong mơ, cậu lại không sợ nữa.

Con ngươi thanh niên trong trẻo như một viên ngọc, khóe miệng lõm ra má lúm đồng tiền, giống như sương sớm lăn xuống nhụy hoa, tạo nên cảm giác trong trẻo ngọt ngào.

Thẩm Minh Đăng như bị đâm một cái, vô thức dời ánh mắt.

Anh càng không muốn quan tâm thì Hướng Nhan càng bắt anh phải quan tâm.

"Xe taxi nào dễ chịu bằng xe nhà? Thẩm Minh Đăng, mặc kệ con có bận rộn cỡ nào thì hôm nay cũng phải đưa Tiểu Thu đến nơi an toàn."

Thẩm Anh Sơn luôn nghe theo ý vợ: "Con trai, mẹ con nói đúng. Cha và mẹ con đều không hiểu việc thi bằng lái, con giúp đỡ Tiểu Thu nhiều một chút."

Thẩm Minh Đăng: "..."

Anh nhìn sang đôi mắt sưng húp lộ ra vẻ thấp thỏm của Ngu Thu thì đành phải đồng ý.

Quên đi, coi như là người tốt làm chuyện tốt.

Bỗng dưng Ngu Thu trợn tròn mắt.

Cậu nhớ rất rõ trong mơ Thẩm Minh Đăng không hề đồng ý chuyện này!

Cho nên nói, đây chẳng qua chỉ là ác mộng đúng không?!

Nhưng trực giác nói cho cậu biết, có thể đây không phải là ác mộng mà càng giống tiên đoán.

Ăn xong, Hướng Nhan và Thẩm Anh Sơn ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại Ngu Thu và Thẩm Minh Đăng.

Thẩm Minh Đăng vẫn lạnh nhạt kiệm lời, khí thế bức người như cũ. Còn Ngu Thu lại vì giấc mơ đêm qua mà có ánh nhìn khác về Thẩm Minh Đăng.

Cậu vẫn cảm thấy người này có không ít chỗ đáng khen, đáng học hỏi.

Thẩm Minh Đăng xoay người đi về phía cửa, vẻ mặt thờ ơ: "Đưa cậu đến trường dạy lái xe xong tôi còn phải giải quyết công việc. Đến lúc đó cậu tự về được không?"

Ngu Thu: "..."

Cậu thấp giọng trả lời: "Được."

Quên đi, chỗ đáng khen của người này đại khái chỉ còn ngoại hình.

Không thể không nói, tướng mạo của Thẩm Minh Đăng là gu của Ngu Thu, dáng dấp của anh hoàn toàn hợp thẩm mỹ của cậu.

Mặc dù tính cách xấu xa nhưng cảnh đẹp ý vui.

Sao Thẩm Minh Đăng có thể biết được suy nghĩ trong lòng cậu. Anh cầm lấy chìa khóa xe, nói: "Đi thôi!"

"Chờ tôi một chút!" Ngu Thu chợt nhớ tới gì đó, xoay người chạy lên lầu.

Đêm qua cậu còn chưa mở quà Thẩm Minh Đăng tặng!

Túi quà bị ném tùy ý lên bàn, cậu vội mở ra.

Là đồng hồ dòng Starry Sky, mặt đồng hồ màu xanh đậm, các tinh thể vụn phát sáng lấp lánh, tĩnh mịch mà hào phóng nhưng lại không mất đi sự sống động.

Ngu Thu vừa nhìn đã thích.

Cậu lập tức đeo vào rồi nhanh chóng thay một bộ quần áo bình thường, cầm một cái balo đựng một số nhu yếu phẩm cần thiết cho ngày hè như kính râm, kem chống nắng, tay áo chống nắng. Sau khi lấy căn cước xong cậu mới đi xuống lầu.

Quả nhiên Thẩm Minh Đăng đợi trước cửa đã cau mày.

Ngu Thu rất thức thời: "Xin lỗi anh! Buổi sáng tôi quên hôm nay muốn ra ngoài nên vừa mới thay quần áo xong, để anh đợi lâu rồi."

Cậu thay quần áo đơn điệu mặc ở nhà thành áo phông màu xanh tay ngắn phối cùng với quần jean màu lam nhạt, tóc mái ngắn xõa trước trán, cả người tràn đầy sức sống thanh xuân.

Trước đây không chú ý nhưng bây giờ hai người đều nép mình ngay cửa, khoảng cách rất gần, Thẩm Minh Đăng mới ngửi được mùi hương trên người cậu.

Mùi hương ngọt ngào như cam quýt, nhẹ nhàng khoan khoái mà thanh mát.

Ánh mắt của anh chạm phải chiếc đồng hồ của Ngu Thu, sự bực bội nóng nảy lập biến mất, lời vừa định nói cũng bị anh thu về.

"Đi thôi!"

Hai người một trước một sau đi về phía gara.

Ngu Thu cầm theo balo theo sát Thẩm Minh Đăng. Thẩm Minh Đăng người cao chân dài, hai bước của anh bằng ba bước của cậu, tốc độ lại nhanh, Ngu Thu phải bước nhanh mới có thể theo kịp.

Cậu nhìn đỉnh đầu người đàn ông, không ngừng động viên bản thân: Mình mới mười tám tuổi, còn có thể cao lớn!

Chí ít bây giờ cậu đã cao một mét tám, cũng không tính là thấp.

"Cảm ơn đồng hồ anh tặng!" Bầu không khí quá nặng nề, Ngu Thu ngập ngừng tìm đề tài.

Giọng cậu trong trẻo rõ ràng, lại cố ý dùng âm điệu khiến người ta thư thái, mơ hồ vang vọng trong gara khiến tai người nghe cảm thấy ngứa ngáy.

Thẩm Minh Đăng: "Hôm qua đã cảm ơn rồi."

Ngu Thu: "..."

Máy lạnh hình người, xấu hổ quá!

Thẩm Minh Đăng cũng không phải là quá lầm lì ít nói. Ngu Thu biết rõ anh như thế chỉ đơn giản là vì không thích cậu.

Nói không thất vọng là điều không thể.

Ngu Thu không ngốc. Lúc vừa đến nhà họ Thẩm, cậu thật sự rất muốn tạo mối quan hệ tốt với Thẩm Minh Đăng.

Nhưng thời gian lâu dài, cũng không hiểu vì sao lại biến thành tình trạng như hiện tại.

Uất ức có, oán giận có, ghen ghét có, e ngại có, đương nhiên đố kị cũng có.

Nói tóm lại, cảm giác của cậu đối với Thẩm Minh Đăng cực kỳ phức tạp.

"Lên xe."

Ngu Thu hoàn hồn, thuận thế ngồi vào ghế phụ lái.

Lần đầu ở cùng Thẩm Minh Đăng trong một khoảng không gian khép kín, còn gần như vậy khiến Ngu Thu cảm thấy không được tự nhiên. Cậu cúi đầu, giả vờ chơi điện thoại.

Thẩm Minh Đăng khởi động xe, chờ giây lát lại thờ ơ nói: "Dây an toàn." Đuôi lông mày anh lộ ra mấy phần mất kiên nhẫn.

Ngu Thu: "..."

Trong mơ, sau khi chân cậu bị tàn phế thì chẳng mấy khi ra khỏi nhà, cũng không ngồi xe nên thắt dây ăn toàn đã không phải là "thói quen" của cậu.

Thẩm Minh Đăng có cảm thấy cậu rất ngu ngốc không?

Cậu chán nản thắt dây an toàn, trong lòng cảm thấy hơi khó xử.

Chiếc xe màu đen chạy ra khỏi gara, ánh nắng mùa hè chiếu thẳng vào trong xe.

Ngu Thu buồn bực lặng lẽ đeo kính râm, lại lấy kem chống nắng từ trong balo ra bôi lên cánh tay và bàn tay. 

Làn da trắng như tuyết của cậu càng thêm trắng sáng dưới ánh mặt trời, có thể thấy rõ được mạch máu dưới da, lông mao trời sinh càng thêm nhạt màu. Cánh tay thon dài khiến thanh niên trông càng yếu ớt và mỏng manh hơn.

Thẩm Minh Đăng bên cạnh: "..."

Con trai bây giờ đều chăm chút như thế sao?

Mùi nước hoa trên xe tao nhã mà ngào ngạt nhưng cũng không lấn át được mùi cam quýt từ cơ thể của Ngu Thu.

Thẩm Minh Đăng nghi ngờ cậu dùng nước hoa.

Anh không có quyền can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của người khác nhưng suy cho cùng Ngu Thu vẫn là người do nhà họ Thẩm trông nom, vẫn nên cân nhắc một số chuyện.

"Cậu còn nhỏ, nên tập trung vào việc học." Giọng người đàn ông trầm thấp, vang vọng trong không gian kín của xe càng có sức hút hơn.

Ngu Thu sờ vành tai, vô thức trả lời: "Tôi không có yêu sớm."

"..."

Nói khéo không có hiệu quả, Thẩm Minh Đăng đành nói thẳng: "Cậu vẫn còn là sinh viên, không cần dùng nước hoa."

Ngu Thu sửng sốt một lát mới phì cười thành tiếng.

Dáng vẻ chững chạc nghiêm túc của người nào đó khôi hài thật.

Mắt thấy người đàn ông nhíu mày, cậu nghiêm túc giải thích: "Không phải nước hoa, tôi dùng sữa dưỡng thể."

Thẩm Minh Đăng: ?

Sữa dưỡng thể? Còn có thứ này sao?

Thứ lỗi cho anh chưa từng tiếp xúc với mấy thứ này.

Biết mình trách oan đối phương, Thẩm Minh Đăng cũng thản nhiên nhận sai: "Xin lỗi, tôi tưởng…"

"Không sao." Đôi mắt màu trà của Ngu Thu mang theo ý cười nhẹ, vô cùng khéo hiểu lòng người: "Từ trước đến nay anh luôn đặt việc học và công việc lên đầu, không rõ những thứ này cũng rất bình thường."

Thẩm Minh Đăng: Miệng lưỡi cũng lanh lẹ.

Anh mới hai mươi lăm tuổi, chính là độ tuổi tràn đầy sức sống. Mặc dù vẻ mặt điềm tĩnh bình thản nhưng suy cho cùng vẫn là người trẻ tuổi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Người trẻ tuổi không cam lòng yếu thế: "Con trai càng mạnh mẽ càng tốt."

Ngu Thu cùng không hề giả vờ trước mặt anh: "À, hôm qua Thẩm Minh Phong muốn đánh tôi."

Nhưng gậy ông đập lưng ông.

Cậu thích dưỡng da nhưng không có nghĩa là cậu mảnh mai, được không?

Cậu thích rơi nước mắt nhưng không có nghĩa là cậu không biết đánh nhau, được không?

Cứ cứng nhắc rập khuôn thì không được.

Thẩm Minh Đăng: "..."

Anh nghe ra Ngu Thu đang nói bóng gió.

Chủ đề đến đây kết thúc, hai người cũng không lên tiếng nữa, một đường im lặng đến trường dạy lái xe.

Trường dạy lái xe này giống trong mơ y như đúc.

Chỉ là trong mơ cậu đến một mình, bây giờ lại được Thẩm Minh Đăng đưa tới.

"Tôi hẹn với người ta chín giờ, cậu tự đi được không?" Thẩm Minh Đăng không có ý định làm bảo mẫu.

Từ trước đến nay anh độc lập tự chủ, cũng cho rằng là một người đàn ông trưởng thành thì nhất định phải học đảm đương.

Ngu Thu gật đầu, sau khi xuống xe còn cố ý hỏi một câu: "Huấn luyện viên nào tốt tính?"

Thẩm Minh Đăng: "Không biết."

Lúc anh học đều thuận theo sắp xếp ngẫu nhiên của trường dạy lái xe, cũng chưa từng bị huấn luyện viên mắng.

Thấy được sự lạc lõng giống như con thú nhỏ bị vứt bỏ trong mắt thanh niên, anh "chậc" một tiếng, đầu ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng: "Thường Nhạc, từng là huấn luyện viên của tôi, chưa từng mắng ai."

Ngu Thu: "..." 

Cậu đã hỏi thăm rồi, đây là vị huấn luyện viên cực kỳ hung dữ!

Thẩm Minh Đăng thật sự không phải vì trêu cợt cậu đúng không?

Cậu im lặng nhìn chiếc xe màu đen rời đi, khẽ thở dài.

Quả nhiên Thẩm Minh Đăng vẫn ghét cậu.

Mặt trời tháng tám nóng bức hơn thường, Ngu Thu đứng dưới cái nắng thiêu đốt chưa được bao lâu thì da đã đỏ lên.

Cậu tranh thủ thời gian bước vào đại sảnh trường dạy lái xe, vừa vào cửa đã thấy bóng lưng của "người quen".

Trong mơ cậu cũng gặp người này lần đầu vào ngày đăng ký ở trường dạy lái xe.

Cho nên nói, cảnh tượng trong mơ thật sự là tiên đoán?

Về sau chân cậu cũng sẽ bị tàn tật thật sao?

Không đúng, trong mơ Thẩm Minh Đăng không có đưa cậu đến trường dạy lái xe nhưng hiện thực thì có. Có thể thấy được giấc mơ tiên đoán này có thể thay đổi.

Có lẽ cậu không "làm" như trong mơ thì kết cục cũng sẽ khác biệt?

Ngu Thu hít sâu mấy hơi rồi tháo kính râm xuống, dùng màn hình di động nhìn thử. Thấy mắt đã bớt sưng, cậu mới bình tĩnh đi đến quầy tiếp tân, đứng bên cạnh "người quen".

Cậu nghe "người quen" hỏi nhân viên tiếp tân: "Có đề cử huấn luyện viên nào không?"

Ngu Thu mỉm cười, cố ý đặt bẫy: "Tôi nghe anh tôi nói huấn luyện viên Thường Nhạc dạy rất nghiêm cẩn, xưa nay không mắng chửi ai. Tôi định chọn huấn luyện viên này."

Cô gái tiếp tân: "..."

Đây nhất định không phải anh ruột nhỉ?

Văn Sách cảm thấy lời nói của cậu chân thành nên quay đầu nhìn sang. Khi thấy là người có tướng mạo xuất chúng, đẹp trai, khí chất nhẹ nhàng khoan khoái thì càng thêm tin tưởng.

"Cậu cũng đến đăng ký à? Nếu đã có duyên như vậy thì chúng ta ghép nhóm chung nhé?"

Trường dạy lái xe có hình thức dạy kèm riêng và dạy theo nhóm. Vốn dĩ Văn Sách muốn một mình tìm huấn luyện viên, sắp xếp việc luyện tập và thi cử theo thời gian của mình.

Có điều anh ấy vừa về nước không lâu, vẫn còn khá lạ lẫm với mấy thứ này, cộng thêm ấn tượng ban đầu về Ngu Thu cũng không tệ lắm. Thế nên anh ấy cảm thấy lập nhóm cũng không tệ.

Ngu Thu mỉm cười vô cùng ngọt ngào, hai má lúm đồng tiền cũng lộ ra: "Được."

Cô gái: "..."

Cứu mạng, anh trai kiểu gì vậy? Một cái bẫy, hai cái bẫy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play