"Ngài Tư, như cũ?" Giọng điệu người pha chế rất thân thuộc.
Rất hiển nhiên, Tư Đình là khách quen ở nơi này.
Tư Đình gật đầu, chỉ tay về phía Ngu Thu theo sát bên anh ấy: "Cho cậu ấy một ly Margarita."
Người pha chế nhìn về phía Ngu Thu, cười đáp lại: "Anh bạn nhỏ đẹp trai mới tới đây lần đầu nhỉ?"
Ánh sáng trong quán bar thần bí mộng ảo, sự mãnh liệt của sàn nhảy cách đó không xa tỏa ra bốn phía. Nhạc heavy metal liên tục vọng vào tim, tùy tiện khơi gợi hormone tiềm ẩn của con người.
So với những người kia, thanh niên trước mắt giống như thỏ trắng lạc vào hang sói.
Tư Đình trịnh trọng giới thiệu: "Đây là em trai tôi."
"Nếu là em trai của ngài Từ, lại mới đến lần đầu tiên, dáng dấp còn đẹp trai như thế thì ly này tôi tặng cậu." Người pha chế cười, đưa ly rượu lên.
Rượu thành phẩm có màu xanh lam như băng, trông yên ả thuần khiết. Hỗn hợp có mùi trái cây cùng với Tequila vô cùng thơm, mang lại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái cho ngày hè chói chang.
Ngu Thu mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn!"
"Không cần cảm ơn, sau này anh bạn đẹp trai thường xuyên ghé chơi nhé!"
Tư Đình khoác vai Ngu Thu, kéo cậu đi về phía trước: "Tìm một chỗ ngồi."
Tính tình anh ấy hiếu động, một ly rượu không thỏa mãn được anh ấy. Vừa ngồi xuống không được bao lâu, Tư Đình đã nói với Ngu Thu: "Anh đi nhảy một bài, em ngồi ở đây nhé! Nếu có người lạ bắt chuyện với em thì đừng để ý, biết không?"
Ngu Thu cầm ly rượu, ngoan ngoãn gật đầu. Hàng mi mỏng phóng đại đôi mắt ngoan ngoãn giống như dê con ngây thơ bị lạc đường.
Tư Đình vẫn không yên lòng, trước khi đi còn giao cậu cho người pha chế trông chừng thì mới yên tâm bước lên sàn nhảy.
Không thể không nói, lúc anh ấy nhảy rất quyến rũ.
Ngu Thu uống một ngụm rượu, hương vị chua ngọt hòa quyện tràn ngập khoang miệng. Hơi men nhen nhóm khiến cho ánh đèn mộng ảo của quán bar trở nên mê ly hơn bao giờ hết.
Cậu tựa lưng lên ghế sofa, tay phải cầm ly rượu. Trông ngón tay thon dài trắng nõn càng nổi bật trên nền rượu xanh như băng.
Là khuôn mặt mới xuất hiện trong Phù Bạch, đương nhiên Ngu Thu nhận được sự chú ý của mấy vị khách khác.
Rất nhanh, một cô gái xinh đẹp nóng bỏng xuất hiện trước mắt Ngu Thu. Cô trang điểm mắt rất quyến rũ, đeo kính áp tròng, tay hất lọn tóc xoăn gợn sóng rũ trước ngực, cất tiếng mời Ngu Thu: "Anh chàng đẹp trai, nhảy một bài nhé?"
Ngu Thu mỉm cười: "Thật ngại quá chị gái, tôi không biết nhảy."
"Trông cậu rất lạ mặt, lần đầu tới à?"
"Ừm."
Cô gái xinh đẹp cụp mắt, thấy ngón tay cậu luống cuống vuốt ve ly rượu mà không khỏi bật cười.
Cô cúi người xích lại gần, đôi môi đỏ tới gần bên tai Ngu Thu: "Em trai, đã tới chơi thì phải chơi cho vui vẻ, không biết nhảy thì có thể học."
Một cậu nhóc đẹp trai như vậy, không trêu chọc thì đúng là trời đất không tha.
Ngu Thu: "..."
Nếu đây là một anh chàng đẹp trai thì đoán chừng cậu sẽ đồng ý.
Tiếc là giới tính không đúng.
Nhưng từ chối một cô gái xinh đẹp thì cũng không mấy ga lăng. Cậu đang nghĩ phải từ chối khéo thế nào thì điện thoại trong túi rung lên.
"Thật ngại quá, tôi đi nghe điện thoại."
Cô gái xinh đẹp nhướng mày, đứng dậy tránh ra.
Ngu Thu tìm một nơi yên tĩnh nghe điện thoại.
"Dì Ngụy."
"Tiểu Thu, chúc cháu sinh nhật vui vẻ! Hôm nay đã ăn bánh kem chưa?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ dịu dàng, nồng hậu.
Ngu Thu khách sáo trả lời: "Cháu đã ăn rồi, cảm ơn dì Ngụy!"
"À đúng rồi, lần trước cháu nói với dì đã nhận được thư thông báo. Khi đó cửa hàng bận bịu, dì không rời đi được. Khi nào cháu rảnh dì sẽ làm cho cháu cả bàn thức ăn ngon ăn mừng một bữa."
Ngu Thu im lặng mấy giây rồi từ từ thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Vất vả cho dì rồi!"
"Không vất vả, không vất vả! Nếu tiện thì cháu có thể ghé xem cửa hàng một chút. Dù sao cũng là mẹ cháu để lại, coi như là có cái để tưởng nhớ."
Khóe môi Ngu Thu giật nhẹ. Cậu ngước mắt nhìn về phía sàn nhảy cuồng nhiệt, cất giọng có phần lạnh nhạt nói: "Để nói sau ạ."
Cái gì mà tưởng với chả nhớ. Với cậu mà nói, nơi đó chỉ tràn ngập sự bạo lực và bá quyền.
Xung quanh còn có tiếng cười mỉa mai và chế giễu của các bạn đồng trang lứa.
"Được, được, được, cháu nhất định phải tới, dì chờ cháu!"
Cúp điện thoại, cậu dựa vào tường không đi. Đột nhiên cách đó không xa vang lên một tiếng "choảng", bình rượu vỡ tan tành, thậm chí còn có mảnh vỡ rơi trúng giày cậu.
Ngu Thu hất mảnh vỡ đi, ngoái đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.
Bảo là nơi chính quy mà? Bảo là không có mấy chuyện lộn xộn mà?
"Mẹ kiếp, cho thể diện mà còn không cần! Không phải mày làm nghề này chỉ để bán thôi sao? Đừng có ở đây giả vờ ngây thơ với ông."
Con ma men la hét với một phục vụ nam.
Không có não lại thiếu cả mắt.
Ngu Thu xem thường loại người này nhưng không có ý định tiến lên.
"Thành thật xin lỗi nhưng ngài đừng hiểu lầm! Quán bar của chúng tôi là quán bar chính quy, không có phục vụ mấy loại này." ( truyện trên app T𝕪T )
Cánh tay Mạnh Bình Giang bị bình rượu quẹt bị thương, giọt màu đỏ thẫm nhỏ giọt lên mặt đất. Vậy mà cậu ấy chỉ có thể ăn nói khép nép xin lỗi người khách kia.
Tiền lương quán bar tương đối cao, cậu ấy không thể mất đi công việc này. Song cậu ấy cũng không hiểu, uống say rồi là không thể phân biệt được nam nữ sao?
Động tĩnh ở đây không hề nhỏ, dần thu hút người khác vây xem nhưng không có ai tiến lên nói đỡ.
Nhân viên phục vụ tranh chấp với khách uống rượu không đáng để họ lên tiếng, cùng lắm chỉ là xem náo nhiệt thôi.
"Hiểu lầm?" Khuôn mặt con ma men đỏ bừng như đít khỉ, hắn ta nắm chặt cổ tay Mạnh Bình Giang: "Mày chỉ là một nhân viên quèn mà cũng dám gân cổ với ông. Chỉ cần ông khiếu nại mày thì mày đừng hòng làm được công việc này nữa!"
Ngu Thu cười giễu một tiếng. Uống say mà mạch suy nghĩ và mồm miệng còn lanh lẹ như vậy, hiển nhiên là đang giả vờ say.
Vốn dĩ cậu không có ý định quan tâm đến nhưng khóe mắt lại nhìn thấy Tư Đình đi về phía này, thế là cậu lại đổi ý.
Mạnh Bình Giang không muốn mất việc nên chỉ đành chịu đựng nỗi nhục nhã. Cậu ấy đang chuẩn bị xin lỗi tiếp thì một giọng nói chợt vang lên từ sau lưng.
Giọng nói hơi do dự và thấp thỏm nhưng lại rất ấm áp: "Anh… Anh đừng có quá đáng… Chỗ này là quán bar chính quy, anh đừng có bắt nạt cậu ấy!" Ngu Thu giơ điện thoại lên, dáng vẻ sợ hãi nhưng lại kiên định: "Anh làm cậu ấy bị thương rồi, nếu còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát."
Con ma men: "..."
Hắn ta bật cười ha hả, vẻ mặt lộ ra sự khinh miệt: "Mày báo đi!"
Hắn ta vừa nói vừa buông Mạnh Bình Giang ra, tiến lại gần Ngu Thu.
So với nhân viên phục vụ bướng bỉnh thì hắn ta cảm thấy hứng thú với mấy cậu bé dễ thương vô hại hơn.
Mạnh Bình Giang hiểu được ánh mắt của hắn ta thì giật mình, vội chắn trước người Ngu Thu: "Ngài…"
"Cút!" Con ma men đẩy Mạnh Bình Giang ra rồi lại đưa tay muốn kéo Ngu Thu nhưng mới được nửa chừng đã bị nắm lại.
Mặt mày Tư Đình lộ ra vẻ lạnh lùng, anh ấy dùng sức túm con ma men, tát lên mặt hắn ta mấy cái: "Say khướt ở chỗ này? Không biết tốt xấu!"
Anh ấy lại quay sang Ngu Thu: "Em không sao chứ?"
Ngu Thu mỉm cười, mặt mày cong cong để lộ chút sùng bài: "Em không sao nhưng cậu ấy bị thương rồi." Cậu chỉ chỉ Mạnh Bình Giang.
Vừa rồi Tư Đình cũng không để ý, bây giờ nhìn theo ánh mắt của Ngu Thu thì cũng sững sờ.
Quán bar ồn ào tối tăm nhưng hình như thanh niên trước mắt lại như gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Cậu ấy mặc áo sơ mi trắng cùng với áo gi lê tiêu chuẩn, khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng mà sạch sẽ.
Ngu Thu phát hiện ra sự kỳ lạ của Tư Đình nên cũng quay đầu nhìn Mạnh Bình Giang.
Đúng là đẹp trai thật, có khí chất của nam thần vườn trường. Chẳng trách lại bị con ma men quấy rối.
Ngu Thu rũ mi mắt, trong lòng lặng lẽ nảy sinh cảm giác không vui. Cậu cũng thuận tay nâng cánh tay bị chảy máu của Mạnh Bình Giang, lo lắng nói: "Chảy rất nhiều máu, cậu mau đến bệnh viện xem một chút đi!"
Mạnh Bình Giang cảm nhận được sự ấm áp của tình người nên trong lòng cũng cảm động. Cậu ấy sợ máu làm bẩn Ngu Thu nên nhẹ nhàng rút tay về: "Vết thương không sâu, tôi không sao!"
"Sao lại không sao?" Trước kia cậu chủ Từ là người mặc kệ chuyện đời.
Vừa lúc quản lý quán bar chạy đến, sau khi để bảo vệ xử lý con ma men gây sự thì lại xin lỗi Tư Đình.
Đại khái là con ma men kia nhận ra Tư Đình nên cả một cái rắm cũng không dám đánh.
Khuôn mặt tuấn tú của Tư Đình lạnh lùng: "Người của mấy người bị thương rồi."
"Ngài Từ yên tâm! Đây là tai nạn lao động, quán bar chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm. Tiểu Mạnh, còn không mau cảm ơn ngài Từ!"
Quản lý quán bar không nhìn ra được sự khác biệt của Tư Đình khi đối xử với Mạnh Bình Giang nên chỉ nhanh chóng cứu vớt sĩ diện.
Mạnh Bình Giang lần lượt cúi đầu cảm ơn Ngu Thu và Tư Đình.
Phần lưng mỏng manh thon gọn uốn lượn, giống như vòng cung cong nhẹ, mềm dẻo mà kiên cố.
Dù trước kia Tư Đình phong lưu nhưng rất ít khi giống như bây giờ, cả trái tim rung động không ngừng vì người nào đó.
Anh ấy chưa từng nghĩ mình sẽ có thiện cảm ngoài tình bạn với một chàng trai xa lạ.
Cái này không đúng lắm.
Anh ấy cố bình tĩnh, thản nhiên nói: "Tiện tay thôi."
Ngu Thu ở bên cạnh anh ấy nhiều năm, lại nhạy cảm với cảm xúc của người khác nên đương nhiên có thể nhìn ra cảm giác của anh ấy đối với Mạnh Bình Giang không bình thường.
Mặc dù cậu không có cảm giác với Tư Đình nhưng lòng tham chiếm hữu của cậu rất mạnh. Cho dù đối với anh em thì cũng như thế.
Nhiều năm như vậy, Tư Đình cũng chỉ có một em trai khác họ.
Trong mắt Ngu Thu tràn đầy quan tâm, nhỏ giọng thúc giục: "Nhanh đi bệnh viện đi, không nên chậm trễ!"
Mạnh Bình Giang nhìn cậu, cười nhẹ.
Đây là người đầu tiên đứng ra giúp đỡ cậu ấy, đương nhiên cậu ấy rất cảm kích.
Ngu Thu đối diện với khuôn mặt đẹp trai thì bỗng nhiên hiểu được Tư Đình.
Ngày thường thấy đủ trăm hoa, bỗng nhiên nhìn thấy tùng bách tươi mát không nhuốm bụi trần, động lòng cũng rất bình thường.
Cho đến tận khi hình bóng Mạnh Bình Giang biến mất, Tư Đình còn chưa lấy lại tinh thần.
"Anh Đình, em muốn về!" Ngu Thu lên tiếng phá vỡ sự yên lặng.
Bỗng nhiên Tư Đình tỉnh táo, lắp bắp nói: "Về… Về thôi!"
Hai người lên xe đi về biệt thự nhà họ Thẩm.
Thái độ Tư Đình khác thường, yên tĩnh như gà. Anh ấy nhìn ra cửa sổ không biết đang nghĩ gì, sự hưng phấn trên mặt cũng không giấu được.
Ngu Thu thăm dò: "Dáng dấp cậu nhân viên phục vụ kia thuận mắt thật!"
"Em cũng thấy vậy à?" Tư Đình nhếch môi cười: "Trước kia anh chưa từng gặp ở quán bar, đoán chừng là mới đến. Vừa rồi anh quên hỏi quản lý."
Ngu Thu mím môi cười: "Lần sau lại hỏi."
Mắt thấy Tư Đình liên tục gật đầu, cậu cụp mắt nói: "Anh Đình, em thấy tuổi tác cậu ấy cũng không lớn lắm. Nhỏ như vậy đã ra đời đi làm, bị thương cũng không dám lên tiếng, đáng thương quá!"
"Đúng là đáng thương thật!" Nụ cười của Tư Đình cũng biến mất.
Ngu Thu lại nói: "Cậu ấy còn tuổi đi học, đoán chừng là đang làm thêm hè. Em nghe nói có không ít sinh viên không có tiền đi học, còn phải làm việc ngoài giờ. Biết là quán bar kiếm được nhiều tiền nhưng suy cho cùng cũng không an toàn."
"Tiểu Thu của chúng ta tốt bụng thật!" Tư Đình đưa tay xoa đầu cậu, tán thành hỏi: "Vậy em cảm thấy phải làm gì?"
"Rối tóc em." Ngu Thu nhíu mày tránh đi, nguýt nhẹ anh ấy một cái: "Anh nên hỏi rõ ràng trước đã. Nếu cậu ấy thật sự làm thêm thì có thể giúp cậu ấy đi học. Nếu cậu ấy không chịu thì anh sắp xếp công việc cho cậu ấy."
Doanh nghiệp nhà họ Từ lớn, sắp xếp một công việc dễ như trở bàn tay.
Tư Đình là cậu ấm, không biết xã hội khó khăn nên cảm thấy đề nghi của Ngu Thu vô cùng hoàn hảo.
"Tiểu Thu, em tốt thật!"
Ngu Thu cố ý hừ một tiếng: "Nhưng anh chỉ mới gặp người ta một lần mà đã để ý rồi à?"
"Khụ khụ." Mặt Tư Đình ửng đỏ: "Để ý cái gì? Chỉ là anh thấy cậu ấy thuận mắt, muốn kết bạn thôi."
Anh ấy không thừa nhận mình vừa thấy đã yêu.
Ngu Thu nhìn ra ngoài cửa sổ, màu mắt lập tức trở nên tối tăm.
Có điều cậu thấy nhân viên phục vụ kia không giống người sẽ chịu nhận tài trợ hay công việc.
Nếu như Tư Đình thật sự làm theo đề nghị của cậu thì e là lòng tự trọng của đối phương sẽ chỉ bị tổn thương, càng đẩy người ra xa hơn.
Từ trước đến nay giao thông của Hoa Kinh vẫn khá ùn tắc, đường trở về mất rất nhiều thời gian.
Tư Đình đưa Ngu Thu về nhà họ Thẩm thì cũng quay về.
Ngu Thu mở cửa bằng vân tay, sau khi vào thì lại thấy trên tủ giày lại có thêm một đôi giày.
Thẩm Minh Đăng trở về?