Tiệc sinh nhật mười tám của của Ngu Thu được tổ chức tại phòng tiệc tư nhân của nhà họ Thẩm.

Mời khách cũng không nhiều, cơ bản đều là bạn bè tốt có quan hệ mật thiết với nhà họ Thẩm.

Từ góc nhìn của người ngoài, nhà họ Thẩm rất coi trọng Thu Ngu nhưng bữa tiệc này lại vắng mặt một vị khách quan trọng, khó tránh khỏi sẽ có người xì xầm bàn tán.

Người thừa kế nhà họ Thẩm vắng mặt, chẳng lẽ lời đồn đều là thật?

Ngu Thu mỉm cười, trên người cậu mặc một bộ vest bình thường, dáng người cao gầy, tướng mạo tuấn tú, con ngươi màu trà giống như một viên ngọc được làm từ hổ phách.

Lúc cậu cười, khóe miệng ẩn hiện má lúm đồng tiền, mắt cong như vầng trăng khuyết trông vừa dịu dàng lại dễ gần.

Ngu Thu giả vờ không thấy ánh mắt tế nhị của mấy người khách kia, chỉ tìm cớ trốn vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh không nhuốm bụi trần, đá cẩm thạch trên mặt tường bóng loáng như gương, hương hoa hồng tươi mát ngọt ngào tỏa ra bốn phía.

Ngu Thu ngồi vào trong góc khuất của nhà vệ sinh, lấy điện thoại ra nghịch.

Tuy là tiệc sinh nhật của cậu nhưng phần lớn mấy người họ cũng chỉ nể mặt nhà họ Thẩm, còn có không ít người vì nghe ngóng thanh danh của Thẩm Minh Đăng, một cái tên ngày càng phổ biến. Cậu cùng lắm chỉ là người ngoài cuộc mà thôi.

Nghĩ đến Thẩm Minh Đăng, Ngu Thu đánh giết trong game càng hăng hơn.

Một ván nhanh chóng kết thúc, phía bên kia bị đánh đến hoài nghi nhân sinh, mấy giây sau mới gửi tới mấy ngón tay cái để bày tỏ lòng thán phục.

Tâm trạng của Ngu Thu cũng vui vẻ hơn đôi chút. Cậu thở phào một hơi, định đứng dậy đi ra thì bỗng nhiên đồng đội lại gửi tin nhắn đến.

[Cao Đại Soái: Hôm nay đánh hơi dã man, tâm trạng không tốt à?]

Cao Đại Soái là bạn qua mạng mà cậu quen biết sau khi thi đại học, hai người thường xuyên lập đội chơi game. Thường xuyên qua lại thành ra quan hệ trong không gian thứ hai cũng không tệ.

[Ngô Hỏa Hỏa: Không tốt lắm.]

[Cao Đại Soái: Thế nào? Nói với anh em một chút thôi!]

Ngu Thu không định nói chuyện thế giới thực với Cao Đại Soái, đang muốn lấp liếm cho qua thì lại nhận được tin nhắn Wechat.

[Anh Đình: Đi vệ sinh xong chưa? Khách khứa đều muốn đi rồi.]

Cậu động đậy ngón tay: [Xong rồi, cảm ơn anh Đình! (đáng yêu)]

Ra khỏi gian phòng, cậu vẫn rửa tay theo thói quen. Đột nhiên có một người bước vào nhà vệ sinh, thấy cậu thì cười nhạo một tiếng, dựa vào tường, cà lơ phất phơ nói: "Cậu ăn bám ở nhà bác cả tôi nhiều năm như vậy, trước kia là vị thành niên thì cũng được đi. Có điều bây giờ cậu đã mười tám tuổi rồi, cũng nên biết điều chút nhỉ?"

Ngu Thu rút tay ra khỏi chỗ cảm ứng, tiếng nước chảy cũng ngừng.

Cậu ngẩng đầu nhìn vị khách không mời mà đến, hai mắt hơi trợn to: "Có ý gì?"

Dáng vẻ cậu mềm yếu trông rất dễ bắt nạt.

Trong mắt Thẩm Minh Phong lộ ra vẻ xem thường, ngôn từ càng thêm phách lối: "Tôi nói, cậu đừng vọng tưởng ăn bám nhà bác cả tôi. Anh tôi rất ghét cậu, cậu đừng tự rước nhục vào thân."

Ngu Thu rút khăn lau tay, cụp mắt, nhỏ giọng phản bác: "Cậu nói sai rồi, anh của cậu rất tốt với tôi."

Giọng cậu vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, dường như không hề có sức mạnh nhưng vẫn còn muốn chống chọi giữ lại chút lòng tự trọng đáng thương.

Trong lòng Thẩm Minh Phong càng khinh miệt hơn. Cậu ta cố hết sức tiếp tục công kích: "Anh tôi tốt với cậu mà ngay cả tiệc sinh nhật của cậu cũng vắng mặt?"

Ngu Thu ngước mắt, hốc mắt hơi đỏ, bất giác nhìn sang hướng khác, dường như không dám đối mặt với Thẩm Minh Phong.

"Công việc anh ấy gặp trục trặc, không về kịp chứ không phải cố ý vắng mặt."

"Chậc, lấy cớ mà cậu cũng tin?" Thẩm Minh Phong ghét bỏ dáng vẻ đáng thương này của cậu, giọng điệu càng thêm ác liệt: "Đừng tự lừa mình dối người nữa! Anh tôi ghét cậu, cậu có thể cút khỏi nhà họ Thẩm được không?"

Trước kia không so sánh, Thẩm Minh Phong lại không có vọng tưởng gì. Có điều sau khi Ngu Thu vào ở nhà bác cả, cậu ta tận mắt nhìn thấy vợ chồng bác cả yêu thương Ngu Thu, sao trong lòng có thể không ghen ghét?

Rõ ràng cậu ta mới là cháu ruột của họ, Ngu Thu chỉ là người ngoài mà thôi!

Thẩm Minh Phong không cam lòng, cũng không thể trút giận lên người nhà họ Thẩm nên chỉ có thể lén làm phiền Ngu Thu. Dù sau Ngu Thu cùng lắm chỉ là rơi vài giọt nước mắt trước mặt vợ chồng bác cả mà thôi.

Cậu ta lại không hề có tổn thất gì.

Dường như Ngu Thu cũng bị sự ác ý của cậu ta dọa sợ, một lát mới phản ứng lại. Đôi mắt cậu ngấn nước, con ngươi màu trà lại càng thêm long lanh.

"Thế nhưng hàng năm anh của cậu đều tặng quà sinh nhật cho tôi. Tôi nhớ năm ngoái là một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn. Tuy giá hàng chục tệ không tính là gì nhưng là do anh của cậu đích thân chọn, kích cỡ cũng rất vừa vặn. Có thể thấy được bình thường anh ấy rất quan tâm đến tôi. À, quà sinh nhật năm ngoái anh ấy tặng cậu là cái gì?" - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Thẩm Minh Phong: "..."

Vốn dĩ anh của cậu ta không nhớ sinh nhật cậu ta! Không phải là Ngu Thu đang lừa cậu ta đấy chứ?

Nhưng cậu chân thành như vậy cũng không giống đang lừa gạt.

Lại nói, loại chuyện này hỏi một chút đã có thể biết. Ngu Thu có ngốc để mấy cũng không thể nói dối thế này.

Đôi giày mấy chục nghìn tệ? Thật khó chịu!

Cha mẹ Thẩm Minh Phong đều làm công ăn lương, so ra thì kém nhà bác cả giàu có. Mấy chục nghìn đối với nhà bác cả mà nói thì thật sự không tính là gì. Có điều đối với Thẩm Minh Phong mà nói thì đây chính là một khoảng tiền lớn.

Cậu ta bằng tuổi Ngu Thu, cũng vừa thi đại học xong. Thành tích không quá lý tưởng nên chỉ đăng ký vào được một trường cao đẳng. Học phí hơi đắt, đối với nhà cậu ta mà nói thì hơi quá sức.

Lần này tới đây, ngoài mặt là tham dự tiệc sinh nhật nhưng trên thực tế là muốn thương lượng chút chuyện với nhà bác cả.

Thẩm Minh Phong càng nghĩ càng giận, sau đó cũng nảy sinh mấy phần oán giận Thẩm Minh Đăng.

Nhiều năm như vậy, người em họ là cậu ta đây cũng không có lấy một món quà sinh nhật, một câu chúc mừng. Vậy mà Thẩm Minh Đăng lại hào phóng tặng quà hàng chục nghìn tệ cho Ngu Thu. Cậu ta thật sự không có cách nào đè nén được sự uất ức trong lòng.

Ngu Thu thấy cậu ta tức giận đến đỏ mắt thì không chịu dừng bước, ngược lại tiếp tục nhấn mạnh: "Em trai Minh Phong à, anh của cậu thật sự rất tốt với tôi. Cậu đừng hiểu lầm!"

"Fuck, ai là em cậu?!" Thẩm Minh Phong bắt đầu tức giận: "Tôi nói cho cậu biết, đây là nhà họ Thẩm, người ngoài như cậu dựa vào đâu mà ở đây?"

Ngu Thu khéo hiểu lòng người, nói: "Là chú với dì tốt bụng, thấy cha mẹ tôi đều mất nên muốn quan tâm đến tôi. Nếu cha mẹ cậu đều mất thì chắc chắn chú với dì cũng sẽ đau lòng cho cậu."

"Cậu đang rủa ai hả?" Đáy mặt Thẩm Minh Phong hiện lên sự tàn ác, bước nhanh về phía trước giơ nắm đấm.

Lúc cậu ta còn đi học thường xuyên giao du với lưu manh trong xã hội nên bị nhiễm tập tính xấu, động tay động chân đánh nhau chuyện thường ngày, cũng không hề nghĩ nhiều.

Ngu Thu nhanh nhẹn dời bước, co chân đá một cái đã đạp cậu ta vào vách tường. Trong tiếng gào đau đớn của Thẩm Minh Phong, cậu liên tục nói xin lỗi: "Tôi không có ý gì cả, tôi chỉ phản xạ có điều kiện thôi. Sức tôi không mạnh, hẳn là không làm cậu bị thương chứ? Anh Đình giục tôi đi tiễn khách, tôi đi trước." 

Thẩm Minh Phong ôm bụng: "..."

Mẹ, lật thuyền trong cống!

Trông người này dễ bắt nạt, không ngờ vẫn luôn giả vờ.

Ngu Thu đi ra hành lang, cúi đầu xem tin nhắn.

[Cao Đại Soái: Sao lại không có động tĩnh?]

[Cao Đại Soái: Có gì phiền lòng thì cứ nói với anh em, không thể kìm nén mãi được.]

[Cao Đại Soái: Còn đó không? Còn đó không? Còn đó không?]

Ngu Thu cười nhẹ, nhanh chóng trả lời.

[Ngô Hỏa Hỏa: Vừa đụng phải một tên xấu xa, thật sự làm tôi sợ muốn chết! Bây giờ tôi còn chút chuyện phải xử lý, nói sau nhé!]

Cậu thoát game, nở một nụ cười hiền hòa rồi trở lại sảnh tiệc tiễn khách.

Chờ khách khứa rời đi hết, Tư Đình đến gần khoác tay lên vai cậu: "Hôm nay em trưởng thành, anh đưa em ra ngoài trải sự đời nhé?" 

Tư Đình là bạn từ thuở nhỏ của Thẩm Minh Đăng nhưng không giống anh. Anh ấy rất thích Ngu Thu, bình thường cũng rất quan tâm đến cậu.

"Sự đời gì?" Ngu Thu vẫn ngụy trang dáng vẻ ngây thơ và vô tội như thói quen.

Tư Đình vẫn cho rằng tính tình của cậu như vậy nên cười ha ha nói: "Em chỉ cần trả lời có đi theo anh hay không thôi."

Ngu Thu cười để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ: "Đi."

Nụ cười ngoan ngoãn lại ngọt ngào của cậu khiến cho Tư Đình cảm thấy hơi chột dạ.

Anh ấy đưa Ngu Thu chào hỏi cha mẹ Thẩm rồi lại lôi kéo cậu lên xe, dặn dò tài xế: "Quán bar Phù Bạch."

"Quán bar?" Ngu Thu ngoái đầu hỏi.

Tư Đình vội vàng giải thích: "Em đừng nghĩ nhiều, là quán bar chính quy, không có mấy chuyện lộn xộn đâu! Anh có thể hại em được à?"

"Em không có nghĩ nhiều." Hai tay Ngu Thu xếp chồng lên nhau đặt lên đùi, tiếp tục đóng vai học sinh ngoan ngoãn: "Chỉ là em chưa từng đến nên cảm thấy hơi tò mò."

"Tò mò là đương nhiên. Em đừng có học theo Lão Thẩm! Sống ở đời nên vui vẻ thì vui vẻ. Nào giống cậu ta, ngày ngày chỉ biết tập trung vào sự nghiệp." 

Ngu Thu cảm thấy rất thú vị.

Tư Đình mày kiếm mắt sáng, trông nghiêm túc chính trực những vẫn cứ thích chơi đùa. Mà Thẩm Minh Đăng có khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt lại lạnh lùng nghiêm túc, luôn dốc lòng vì sự nghiệp. 

"Có điều tuy nói vì công việc nhưng lần này Lão Thẩm không có mặt thì thật sự không còn gì thú vị nữa. Em chờ chút, anh dạy dỗ cậu ta thay em."

Tư Đình vô cùng chính nghĩa, muốn lấy lại công đạo cho Ngu Thu.

"Đừng! Công việc anh Thẩm gặp trục trặc, đoán chừng còn đang bận. Chỉ là tiệc sinh nhật của em thôi mà, không quan trọng bằng công việc." Ngu Thu cười ngăn cản. Cậu thấu tình đạt lý tới nổi Tư Đình càng bất bình thay cậu.

"Không được, anh vẫn phải hỏi cậu ta vài câu."

Anh ấy lấy điện thoại ra, nhanh chóng gửi tin nhắn: [Công việc đã thuận lợi chưa? Khi nào trở về? Cậu không thể tham gia tiệc thì cũng phải tặng quà trước khi qua ngày mới nhỉ?]

[Lão Thẩm: Chuẩn bị làm thủ tục.]

Tư Đình và Thẩm Minh Đăng quen biết nhiều năm nên anh ấy biết rõ Thẩm Minh Đăng phá lệ lạnh lùng với Ngu Thu.

Lời đồn "Thẩm Minh Đăng không thích Ngu Thu" cũng thuộc kiểu không có lửa thì sao có khói.

Anh ấy ngó sang thanh niên tuấn tú, dịu dàng bên cạnh, thầm thở dài một cái rồi gõ chữ: [Tôi cảm thấy con người Tiểu Thu thật sự không tệ. Hiểu chuyện, lễ phép, thành tích học tập cũng rất tốt. Cậu ấy cũng vì sùng bái cậu mà đăng ký đại học Hoa Kinh học quản trị kinh doanh. Vậy mà cậu không hề cảm động à?] 

Năm đó Thẩm Minh Đăng học chuyên ngành chính là tài chính, chuyên ngành phụ là quản trị kinh doanh.

[Lão Thẩm: Lên máy bay.]

Tư Đình: [...]

Anh ấy từng hỏi rất nhiều lần nhưng cho đến tận giờ Thẩm Minh Đăng vẫn không trả lời thẳng thắn khiến cho anh ấy cảm thấy có lỗi với Ngu Thu.

Đột nhiên xe thắng gấp, Tư Đình cầm điện thoại không chắc nên bị trượt tay, điện thoại rơi xuống cạnh chân Ngu Thu.

Tài xế liên tục nói xin lỗi, Tư Đình phất tay ý bảo không có gì. Ngu Thu nhặt điện thoại lên, lơ đãng nhìn lướt qua màn hình, ánh mắt cũng lập tức tối sầm lại giả vờ không thấy, trả điện thoại lại cho Tư Đình. 

Tư Đình cũng không ngốc, sao có thể không nhìn ra sự thay đổi trong cảm xúc của cậu.

"Ừm… Lão Thẩm vội làm thủ tục, đoán chừng là không có thời gian trả lời tin nhắn, em đừng để bụng! Cậu ta là vậy đấy, lúc nào nhắn tin cũng cộc lốc."

Ngu Thu ngước mắt nhìn anh ấy, nở nụ cười ấm áp dịu dàng nhưng trong con ngươi lại lộ ra vài phần lạc lõng: "Em biết là em không tốt, em không nên nhìn chuyện riêng tư của anh."

Tư Đình lại thầm than: "Đúng là một cậu nhóc ngoan, Lão Thẩm quá hại người!"

"Cái gì mà chuyện riêng tư? Anh mặc kệ anh Thẩm của em. Đêm nay anh mời khách, em muốn chơi cái gì thì chơi cái đó!"

Rất nhanh, xe đã đến quán bar Phù Bạch.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn neon đầy màu sắc phản chiếu trong đồng tử của Ngu Thu.

Con ngươi màu trà yên tĩnh thuần túy bỗng nhiên bị nhiễm sự hỗn tạp cùng với ồn ào náo động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play