Khóe mắt Thẩm Minh Đăng nhìn thấy bàn tay dưới bàn của thanh niên nắm chặt thành quyền, đốt ngón tay trắng bệch.
Anh không ngờ Ngu Thu còn có thể thêu thùa.
Cũng không ngờ lời của Ngụy Linh Huệ sẽ khiến cậu phản ứng mạnh như vậy.
Ngụy Linh Huệ thấp thỏm buông chén xuống, hai tay đan vào nhau không biết để ở đâu.
"Tiểu Thu, ý của dì là dù sao cửa hàng này cũng có một phần của cháu. Dì già rồi, không biết quản lý cửa hàng, sau này sẽ là thế giới của người trẻ tuổi các cháu. Cháu thông minh lại chăm chỉ, chắc chắn sẽ quản lý tốt hơn dì." Bà nói vừa nhanh vừa vội, sợ Ngu Thu hiểu lầm mình.
Thẩm Minh Đăng cảm thấy kỳ lạ.
Là một vị trưởng bối được yêu mến, lúc Ngụy Linh Huệ đối mặt với Ngu Thu cần gì phải thận trọng, rụt rè như vậy?
Giống như dì ấy nợ cậu.
Ngu Thu thả lỏng bàn tay, ngẩng đầu cười nhẹ một cái: "Dạ được, buổi chiều cháu sẽ đi xem cửa hàng với dì."
Mặc dù ở trong mơ cậu đã từng buông bỏ một lần nhưng có nhiều thứ đến cuối cùng vẫn để lại bóng ma tâm lý khó mà xóa nhòa được.
Lần này cậu tới đây cũng là vì muốn thử buông bỏ quá khứ.
Trong mơ, hai chân cậu bị tàn tật, chỉ có thể dựa vào đôi bàn tay nuôi sống mình.
Thêu thùa không còn là gông xiềng cầm tù cậu mà là một phương thức mưu sinh. Cậu quyết định sớm bước vào hành trình trong mơ kia sau khi đã suy tính kỹ càng.
Ngụy Linh Huệ lập tức nhếch môi, vô cùng vui mừng nói: "Được, được!"
Ngu Thu cụp mắt, im lặng ăn cơm, tác phòng vô cùng khác với "trà xanh" thường ngày.
Thẩm Minh Đăng như có điều suy tư.
Sau bữa ăn, ba người cùng nhau đi đến cửa hàng.
Đây là một khu phố cũ, cây ngô đồng cao lớn thẳng tắp, cành lá rậm rạp như muốn che khuất cửa hàng ven đường.
Mấy chỗ nứt nẻ, tầng lầu thấp bé, mặt tường loang lổ, những nét trang trí cũ kỹ đều khắc họa ra dòng chảy quá khứ của thời đại.
Thẩm Minh Đăng lượn quanh rất lâu mới tìm được chỗ đậu xe.
"Đi thẳng một lát nữa là đến ngay." Ngụy Linh Huệ giơ tay vén tóc ngắn của mình ra sau tai, vừa dẫn đường vừa quay đầu nói. Trên đường gặp người quen, dì ấy cũng chỉ mỉm cười khô khan.
Trên con đường này phần lớn đều là cửa hàng cũ, có cửa hàng ăn sáng, cửa hàng ăn nhanh, tiệm tạp hóa, sửa xe, đóng khung tranh ảnh, bán hoa,... Gì cũng có đủ.
Thẩm Minh Đăng quan sát tỉ mỉ cả con đường.
Cổ xưa, tàn tạ nhưng lại có sức hút kỳ lạ.
Ngu Thu suy ngẫm dụng ý của Thẩm Minh Đăng suốt cả đoạn đường. Thấy anh quan sát xung quanh, vẻ mặt như có điều suy tư thì cậu mới chợt nhớ đến gì đó.
Cậu nhỏ giọng hỏi: "Đây chính là mục đích của anh à?"
Thẩm Minh Đăng hơi sửng sốt: "Cái gì?"
"Họ kinh doanh ở đây rất nhiều năm, đã ăn sâu bám rễ rồi. Anh muốn ăn cũng rất khó."
Ngu Thu và Thẩm Minh Đăng không tiếp xúc nhiều nhưng cậu biết anh mở một công ty đầu tư, trong tay có không ít hạng mục, chỗ nào cũng có thể kiếm được tiền. Nói không chừng anh tới đây cũng là vì cảm thấy khu phố cũ này có giá trị đầu tư.
Vừa dứt lời, Thẩm Minh Đăng chợt nắm cánh tay cậu, kéo cậu về phía mình.
Một chiếc xe điện chạy nhanh như chớp, phóng nhanh vụt qua lưng Ngu Thu, còn làm bay lên một ít bụi đất.
Trong cơn hồi hộp, cả người Ngu Thu nhào vào lồng ngực Thẩm Minh Đăng. Hai tay cậu vô thức đặt lên vai anh, đầu nép vào cổ anh, không dám cử động dù một chút.
Mùi thơm cực kỳ nhẹ nhàng len lỏi vào chóp mũi, kiềm chế trầm lặng, như có như không.
Ngu Thu hít nhẹ một hơi.
Ngụy Linh Huệ phát hiện ra tình huống nguy hiểm vừa rồi thì vội vàng lo lắng hỏi: "Có bị đụng trúng không?"
Ngu Thu lui ra phía sau một bước cách xa Thẩm Minh Đăng rồi lắc đầu.
"Luôn có người chạy xe mà không nhìn đường." Ngụy Linh Huệ thấp giọng oán trách: "Chúng ta đi nép vào trong một chút."
Cơ thể Thẩm Minh Đăng nhanh hơn đầu óc. Anh bước ra phía ngoài của Ngu Thu: "Tôi đi bên này."
Ngón trỏ anh cong nhẹ, giả vờ chạm chóp mũi. Quả nhiên vẫn còn lưu lại một chút mùi hương cam quýt ngọt ngào.
Rốt cuộc là người này dùng sữa dưỡng thể gì vậy?
Thơm đến kỳ lạ!
"Cảm ơn!" Ngu Thu bình tĩnh lại rồi cười với anh, má lúm đồng tiền càng thêm bắt mắt.
Thẩm Minh Đăng thầm nghĩ: Ngoan ngoãn cũng không khiến người ta ghét lắm.
Hai người mang theo hai suy nghĩ khác nhau, lời giải thích vừa bị cắt ngang cũng gác lại.
"Đến rồi." Ngụy Linh Huệ cười dừng bước: "Hai đứa muốn vào cửa hàng xem hay là vào phòng nghỉ một lát?"
Ngu Thu nói: "Dì Ngụy cứ đi bận việc trước đi, chúng cháu tùy tiện xem một lát là được rồi."
"Được." Ngụy Linh Huệ gật đầu, dì ấy còn có một bức tranh thêu chưa hoàn thành, nhất định phải đẩy nhanh tiến độ.
Ánh nắng buổi chiều càng thêm nóng bỏng chói mắt, mấy nhánh ngô đồng ven đường cũng không thể cản được cái hơi nóng oi bức.
Ngu Thu giương mắt lên nhìn… Phòng làm việc Phùng Thu.
Mặc dù tên cửa hàng có liên quan đến cậu nhưng thật ra đây là vì cha mẹ của cậu trùng phùng, mến nhau vào mùa thu mà thôi.
Tên của cậu cùng lắm chỉ là tiện thể.
Đôi thanh mai trúc mã lớn lên trong cô nhi viện, tha hương lại trùng phùng vào mùa thu. Trong một khoảnh khắc, bài thơ của sinh mệnh vỡ òa.
Họ yêu đương cuồng nhiệt, kết hôn, sinh con, sau đó lại...
"Không vào à?" Thẩm Minh Đăng hỏi.
Ngu Thu hoàn hồn.
Ánh mặt trời tùy ý lướt trên da thịt cậu, cánh tay bắt đầu nóng lên rồi phiếm đỏ.
Cậu vội vàng nhấc chân bước vào cửa hàng.
Cửa lớn phòng làm việc hướng về phía mặt trời mọc, rộng thoáng sáng sủa, trên vách tường treo tranh thêu bình phong. Trên mấy cái kệ trong phòng còn trưng bày tranh thêu bình phong để bàn. Thứ khiến người ta chú ý nhất chính là tranh thêu bình phong lớn trong cửa hàng.
Bình phong lớn có bốn tấm, nền được thêu màu đen, nét thêu màu vàng, hoa văn chủ đạo là lấy long phượng, xung quanh có mây tốt lành tô điểm. Ngụ ý của long phượng là thịnh vượng, quý phái lộng lẫy, sinh động như thật.
Chất lượng tranh thêu thành phẩm như thế này cũng khá tốt nhưng bản thảo vẫn còn quá bảo thủ và cổ xưa, thiếu chút hoạt bát và thú vị, không phù hợp với thẩm mỹ của người trẻ tuổi lắm.
Trong cửa hàng không có khách, quầy thu ngân có một nhân viên bán hàng, tâm trạng có vẻ chán nản. ( truyện trên app T𝕪T )
Hai người đi vào cửa hàng, cô ấy vội lấy lại tinh thần, chăm chú nhìn thì không khỏi trố mắt mấy giây.
Người đẹp trai không gặp nhiều, hai người đẹp trai càng hiếm gặp hơn.
Cơn buồn ngủ đều bay đi sạch!
Cô ấy đứng dậy bước nhanh đến trước mặt hai người, cười nhẹ: "Hai anh đẹp trai muốn mua tranh thêu sao? Cửa hàng của chúng tôi đều là tranh thêu thuần thủ công, thợ thêu đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Mua hàng của chúng tôi tuyệt đối không thiệt thòi!"
Ngu Thu giả vờ làm khách, chỉ về phía bức bình phong hỉ thước trên kệ, hỏi: "Cái này bán thế nào?"
"Mắt nhìn của anh đẹp trai coi như không tệ!" Nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu: "Hỉ thước cát tường, ngụ ý vô cùng tốt. Đừng chỉ nhìn nó là một con chim mà mặt, mắt, lông, chân và vuốt đều được dùng kỹ thuật thêu đặc biệt, vô cùng tinh tế và phức tạp."
Ngu Thu thầm than: "Cô nói thẳng đi, bao nhiêu tiền?"
Nhân viên bán hàng cười xấu hổ: "... Ba trăm lẻ năm."
Ngu Thu im lặng không nói.
"Nếu anh đẹp trai thích thật thì chúng ta có thể thương lượng lại." Nhân viên bán hàng không muốn giảm doanh số nên vội níu cậu lại: "Còn nếu anh đẹp trai có hoa văn mình thích thì cũng có thể tìm thợ của cửa hàng để chỉnh sửa."
Ngu Thu lại hỏi: "Chỉnh sửa bao nhiêu tiền?"
"Phải căn cứ vào kích thước của tranh thêu, vật liệu, trình độ của thợ thêu thì mới có thể định giá được." Nhân viên bán hàng cẩn thận từng li từng tí, hỏi: "Anh muốn loại tranh thêu thế nào?"
Đột nhiên điện thoại trong túi rung nhẹ, Ngu Thu nói câu "chờ một lát" rồi lấy điện thoại ra.
Văn Sách gửi cho cậu một ảnh chụp màn hình. Cậu mở vào xem thử thì thấy đó là chứng nhận thi được chín mươi tám điểm.
[Văn Sách: Làm đề cho tới buổi trưa, cuối cùng cũng được điểm cao!]
Ngu Thu có thể tưởng tượng được vẻ mặt kiêu ngạo của anh ấy.
Anh chàng đẹp trai họ Văn này có một khuôn mặt lạnh lùng nhưng tính tình lại trái ngược hoàn toàn. Có điều tính cách này ngược lại bổ sung cho Thẩm Minh Đăng, là một đối tác vô cùng phù hợp.
Cậu cười trả lời: [Anh Văn tuyệt quá! Thi điểm cao được vài lần nữa thì chúng ta có thể đến trường dạy lái xe đăng ký thi!]
[Văn Sách: Được!]
Thẩm Minh Đăng không có sở thích nhìn lén chuyện riêng tư của người khác nhưng anh chú ý tới sự thay đổi biểu cảm trong tích tắc của cậu, trong lòng cảm thấy tò mò.
Từ lúc ăn cơm đến vừa rồi, anh có thể nhìn ra tâm trạng uể oải của Ngu Thu.
Tin tức gì có thể khiến cậu trở nên vui vẻ?
Ngu Thu cất điện thoại rồi nói với nhân viên bán hàng: "Thật ngại quá, bây giờ tôi có việc, lần sau lại đến."
"Được, anh đi thong thả!"
Thẩm Minh Đăng theo Ngu Thu ra khỏi phòng làm việc, hỏi: "Không nói một tiếng à?"
Rời khỏi phòng làm việc, tâm trạng Ngu Thu thoải mái hơn nên có tâm trạng trêu đùa. Cậu trợn mắt, vành mắt phiếm hồng: "Ý anh nói tôi không lễ phép à?"
Thẩm Minh Đăng: Lại tới rồi.
Không thể không nói, người nào đó giả vờ đáng thương vô cùng hoàn hảo. Nếu anh không phải là người trong cuộc thì đại khái cũng hoài nghi có phải bản thân đã thốt ra những lời nặng nề không thể tha thứ hay không.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 🆃🆈🆃 chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt, vui lòng không repost ở các nền tảng thu phí khác.
Thẩm Minh Đăng ngay thẳng nói: "Cậu hẳn là nên đi làm diễn viên đi!"
Anh nhớ rõ cha Ngu Thu cũng là diễn viên, có lẽ đây chính là thiên phú di truyền.
Ngu Thu sửng sốt, khuôn mặt thanh tú phá lệ xinh đẹp dưới ánh mặt trời, đôi đồng tử màu trà óng ánh sáng long lanh.
Cậu nhỏ giọng hỏi: "Anh cảm thấy vậy thật à?"
Mắt phượng của Thẩm Minh Đăng nhướng nhẹ: "Cậu còn chưa trả lời tôi."
"Bây giờ hẳn là dì Ngụy còn đang chuyên chú thêu thùa, tôi không muốn làm phiền dì ấy. Chờ một lát nhắn Wechat nói một tiếng là được rồi." Ngu Thu kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa: "Anh thật sự cảm thấy tôi thích hợp làm diễn viên à?"
Thẩm Minh Đăng cũng không trả lời thẳng vấn đề: "Làm diễn viên rất vất vả, cậu sợ nắng như thế, đoán chừng là không làm được."
Ngu Thu: "..."
Nhưng ở trong mơ, cậu đã chịu đủ đau khổ nên chịu rồi.
Quên đi! Dù sao cậu cũng không có ý định tiến vào giới giải trí tìm tình yêu của fan hâm mộ.
Xe đậu ở chỗ không có bóng râm nên một lát sau đã bị nắng chiếu nóng hổi. Ngu Thu vừa ngồi vào xe đã cảm thấy mình sẽ lập tức bị bỏng.
Thẩm Minh Đăng mở máy lạnh ở mức tối đa rồi mới lái xe rời khỏi khu phố cũ kỹ có cảm giác thời đại này.
Còn chưa về đến nhà thì điện thoại Thẩm Minh Đăng lại có chuông, là Tư Đình gọi tới. Anh không mang tai nghe bluetooth mà dùng loa của xe nên Ngu Thu cũng nghe được toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện.
"Nghe nói cậu dọn ra ngoài ở à, địa chỉ cụ thể ở đâu? Tôi đến nhìn một cái, tiện thể mừng tân gia luôn."
Thẩm Minh Đăng báo địa chỉ: "Đến xem thì được, mừng tân gia thì không cần đâu."
"Tiểu Thu cũng dọn ra ở chung với cậu à? Không phải thật đấy chứ?"
"Sao cậu biết?"
Giọng Tư Đình rất lớn: "Cậu cũng không nghĩ xem quan hệ giữa mẹ tôi và mẹ cậu thế nào à? Thế nên là thật sao? Cậu đồng ý thật à?"
"..."
Tư Đình không ngờ tới tình hình bên này nên tiếp tục hốt hoảng nói: "Không phải cậu không thích Tiểu Thu sao? Sao cậu lại đồng…"
Thẩm Minh Đăng dùng tốc độ nhanh nhất tắt điện thoại nhưng tiếc là tốc độ nói của Tư Đình nhanh hơn tốc độ tay của anh.
Bầu không khí trong xe cực kỳ xấu hổ.
Ngu Thu giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu chơi điện thoại, không nói một lời.
Chuông điện thoại vang lên lần nữa.
Thẩm Minh Đăng quả quyết cúp máy.
Anh nghiêng đầu nhìn Ngu Thu đang im lặng. Nếu như theo thường ngày thì khi nghe những lời này, nói không chừng thanh niên đã rơi nước mắt một cách đáng thương rồi.
Nhưng giờ lại không có.
Yên lặng đến nỗi ngay cả hơi thở cũng như dừng lại.
Thẩm Minh Đăng cân nhắc cả nửa ngày mới mở miệng nói: "Tư Đình, cậu ta…"
"Thật ra rất dễ giải thích." Bỗng nhiên Ngu Thu ngẩng đầu cắt ngang lời anh, mặt mày cong cong, lúm đồng tiền lún nhẹ giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì: "Anh nói là dì Hướng cưỡng chế anh, dù anh không thích tôi nhưng vẫn phải hiếu thuận."
Thẩm Minh Đăng: "..."
Nếu là trước kia chắc chắn anh sẽ nghĩ Ngu Thu diễn giỏi như vậy, nếu đi diễn kịch thì chắc chắn sẽ rất nổi tiếng.
Nhưng không biết tại sao khi nhìn thanh niên nở nụ cười không tỳ vết, trong lòng anh cảm thấy khó chịu vô cớ.
So với Ngu Thu "khéo hiểu lòng người" thế này thì anh càng muốn nhìn thấy trà xanh nhỏ thích chọc ghẹo người khác hơn.