Chuông điện thoại không vang lên nữa, đoán chừng là Tư Đình cũng nhận ra lớn chuyện rồi.

"Tối muốn ăn gì?" Thẩm Minh Đăng không giải thích nữa, nói lảng sang chuyện khác.

Ngu Thu nói nói cười cười: "Không phải anh Đình muốn tới sao? Tôi hỏi anh ấy thử."

Cậu như thể không biết xấu hổ là gì.

Thẩm Minh Đăng chợt phát hiện, tiếp xúc càng nhiều, cảm xúc của anh đối với Ngu Thu càng trở nên phức tạp.

Cậu không đơn thuần chỉ là trà xanh nhỏ nữa mà là càng có thêm sức sống tươi trẻ của Ngu Thu.

Ngu Thu không biết suy nghĩ của anh, vẫn đang nhắn Wechat: [Anh Đình, anh vừa nói muốn tới mừng tân gia. Buổi tối chúng ta cùng ăn cơm nhé, anh muốn ăn cái gì? (Đáng yêu)]

Rất lâu Tư Đình mới trả lời: [... Không phải là em đang ở chung với Lão Thẩm đấy chứ?]

Đuôi lông mày Ngu Thu nhướng nhẹ: [Ừm, vừa rồi anh ấy lái xe, không tiện nghe máy.]

[Anh Đình: Quỳ xuống dập đầu.jpg]

[Anh Đình: Thành thật xin lỗi, tôi sai rồi.jpg]

[Anh Đình: Tiểu Thu, em cứ coi như vừa rồi anh đánh rắm, đừng quan tâm đến nó! Anh, mẹ nó ăn nói bậy bạ!]

Ngu Thu cũng không phải là không hề để tâm nhưng cậu đã nghĩ thông suốt từ lâu rồi. Thẩm Minh Đăng không thích cậu là chuyện ai cũng biết, không có gì không thể nói.

Cậu trả lời: [Không có gì, mọi người đều biết anh ấy không thích em. Anh cũng đâu có nói sai.]

[Anh Đình: Là vì cậu ta có mắt không tròng!]

Ngu Thu nhếch khóe môi, thuận miệng hỏi: [Cậu bạn học Mạnh kia thế nào rồi anh?]

Lần này không có cậu làm "nam phụ trà xanh" phá rối, hẳn là Tư Đình và Mạnh Bình Giang sẽ rất thuận lợi nhỉ?

[Anh Đình: Đã sai người đi trao đổi rồi. Tiểu Thu, em thật sự quá thông minh mới nghĩ ra được cách sắp xếp công việc này!]

[Ngu Thu: Anh còn chưa nói bữa tối muốn ăn gì.]

[Anh Đình: Gì cũng được, anh không kén ăn.]

[Ngu Thu: Được, vậy em xem xét rồi mua.]

[Anh Đình: Em nấu à? Kinh ngạc.jpg]

[Ngu Thu: (Hehe)]

Gửi tin Wechat xong, cậu không ngẩng đầu mà chỉ nói: "Đến siêu thị thực phẩm tươi trước nhé!"

Thẩm Minh Đăng: "Hửm?"

"Tôi nấu ăn." Ngu Thu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sở dĩ cậu cảm thấy giấc mơ đó là do tự cậu trải nghiệm vì những kỹ năng cậu học được trong mơ vẫn có thể dùng được ở thực tại, tỉ như nấu ăn, tỉ như thêu thùa.

Sau khi bị tàn tật, cậu thích sống một mình nên tự học không ít kỹ năng sinh tồn, kỹ năng nấu ăn cũng khá tốt.

Thẩm Minh Đăng cũng không nói nhiều, trực tiếp chạy đến siêu thị gần nhất.

Giờ này siêu thị không đông lắm, Ngu Thu chọn mấy thứ mình thích ăn rồi nói với Thẩm Minh Đăng: "Tôi mua mấy món anh Đình thích ăn, anh tự chọn đi."

Thẩm Minh Đăng tưởng là Tư Đình đã nhắn qua Wechat nên cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.

"Phòng bếp có đầy đủ gia vị hết chưa?" Ngu Thu hỏi.

Thẩm Minh Đăng: "... Chắc là đủ."

Anh phục chế phòng bếp dựa theo phòng bếp ở nhà.

Ngu Thu không lên tiếng nữa, sự yên tĩnh giữa hai người giống như vở kịch câm.

Mang theo túi lớn túi nhỏ về nhà đã là bốn giờ chiều. Ngu Thu đi thẳng vào phòng bếp để lại cho Thẩm Minh Đăng bóng lưng yếu ớt mảnh mai.

"Ngu Thu." Thẩm Minh Đăng gọi cậu.

Ngu Thu xoay người: "Làm sao?"

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào như mạ một lớp vàng lên mặt tường và sàn nhà, phản chiếu ra ánh sáng ấm áp tao nhã, vừa lúc chiếu lên người thanh niên.

Cậu mặc áo thun màu đỏ thẫm cùng với quần jean xanh, trở thành màu sắc tươi sáng duy nhất trong không gian quạnh quẽ này.

Thanh thoát, sinh động lại không hề gây khó chịu.

Thẩm Minh Đăng nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo phẳng lặng của cậu, vẻ mặt thành khẩn: "Có lẽ, trước kia tôi đã hiểu lầm cậu."

Số lần hai người gặp mặt nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay nhưng họ đều huyên náo không thoải mái.

Ngu Thu ngơ ngác một lát nhưng cũng nhanh chóng hoàn hồn. Cậu cười như không cười, hỏi: "Anh đang xin lỗi tôi à?"

"Là hóa giải hiểu lầm."

Thẩm Minh Đăng cũng không cho là mình sai. Dù sao anh cũng không ép buộc Ngu Thu nói những lời giả vờ vô tội kia.

Ngu Thu từ chối cho ý kiến, nâng nhẹ cái túi trong tay, nghiêng đầu nói: "Không có nhiều thời gian, một mình tôi làm không xuể."

Thẩm Minh Đăng bất đắc dĩ: "... Vậy thì làm chung."

Phòng bếp không nhỏ, hai người ở cùng một không gian cũng không chật chội mà còn cách nhau một khoảng không nhỏ.

"Tạp dề ở đâu?" Ngu Thu hỏi.

Thẩm Minh Đăng dừng tay, lấy hai cái tạp dề mới từ trong tủ chứa đồ ra. Một cái màu hồng phấn, cái kia cũng màu hồng phấn.

Ngu Thu: ?

"Tôi phục chế dụng cụ làm bếp dựa theo phòng bếp ở nhà." Thẩm Minh Đăng có ý đồ giải thích: "Không phải thích màu hồng."

Ngu Thu nháy mắt mấy cái: "Phòng bếp ở nhà cũng chỉ có một cái tạp dề màu hồng."

"..."

Ngu Thu không chế nhạo anh nữa mà chỉ thành thạo mang tạp dề.

Da cậu trắng nõn, vốn là mặc áo màu đỏ thẫm lại mang thêm một cái tạp dề hồng nhưng không hề khiến cậu mất đi sự thanh lịch, ngược lại càng làm nổi bật vẻ tuấn tú như ngọc của cậu. 

Thẩm Minh Đăng không khỏi nhìn thêm một lát.

Anh nghĩ anh đã hiểu đôi chút lý do cha mẹ thiên vị Ngu Thu. Nếu như chút mưu kế kia không dùng trên người mình, có lẽ anh…

"Có găng tay dùng một lần không?"

"Tôi tìm xem. Này!"

"Cảm ơn!" Ngu Thu nghiêm túc đeo găng tay vào, bảo vệ hai tay mình.

Đây là thói quen được hình thành từ trong giấc mơ.

Thêu thùa là một công việc đòi hỏi sự tinh tế. Một khi hai tay thô ráp hoặc có ngạnh sẽ rất dễ phá hư nét thêu. Bảo vệ hai tay là yêu cầu cơ bản nhất.

Thẩm Minh Đăng mơ hồ hiểu được tâm tư của cậu, miệng phản xạ nhanh hơn đầu óc: "Để tôi!"

Ngu Thu: "... Anh à?"

"Tác động vật lí thôi mà." Thẩm Minh Đăng đã tính trước.

Nhớ tới hình dạng cà chua thái hạt lựu vặn vẹo hôm qua, Ngu Thu nhướng mày nhẹ nhưng vẫn tránh sang một bên, cho anh một cơ hội thể hiện bản thân.

Dù sao người mất mặt cũng không phải mình.

Thậm chí cậu còn thảnh thơi rửa một quả dưa chuột nhỏ, dựa vào tường xem náo nhiên, thỉnh thoảng chỉ chen vào vài câu.

Người đàn ông cao lớn chân dài, bàn nấu ăn gian nan lắm mới cao tới đùi anh. Anh mang tạp dề lớn màu hồng, lúng túng đứng trước bàn nấu ăn. Dây của tạp dề màu hồng thắt sau eo anh thành hình cái nơ, vòng eo cũng bị siết chặt.

Mạnh mà gầy, cứng cỏi, rất dễ khiến cho người ta liên tưởng đến những cành thông khỏe mạnh trong các tác phẩm thư họa, tràn đầy cảm giác quyền lực khó tả.

Eo đẹp, chân đẹp, ngoại hình đẹp.

Còn có đôi bàn tay đang nấu ăn, thon dài thẳng tắp, có điều hơi vụng về…

"Leng keng!"

Chuông cửa làm gián đoạn Ngu Thu đang thưởng thức. Cậu cầm nửa quả dưa chuột đi ra mở cửa.

Trước mắt gần như bị màu tím che phủ.

"Tiểu Thu, tặng em!" Tư Đình nhét toàn bộ Dạ Lan Hương vào ngực Ngu Thu, cười ha ha nói: "Hồi nãy anh nói nhầm, nhận lỗi với em."

Anh ấy sinh ra đã có mày rậm mắt to, khí chất nghiêm túc, là một anh chàng đẹp trai vô cùng tiêu chuẩn, coi như cười đùa tí tửng cũng không mảy may hèn mọn, hôm nay lại phá lệ cởi mở phóng khoáng.

Nội tâm Tư Đình ấm áp, đối xử với bạn bè cũng chân thành trọng nghĩa nhưng khi yêu đương thì kiểu người này thường sẽ trở thành "điều hòa trung tâm"*.

*Nghĩa là một người tỏa ra hơi ấm và tình yêu thương cho hai hoặc nhiều người cùng một lúc.

Đương nhiên Tư Đình không phải "điều hòa trung tâm", anh ấy chỉ đơn giản là thiếu quyết đoán, kể cả trong tình yêu. ( truyện trên app T𝕪T )

Ngu Thu không giận anh ấy. Dù sao ở trong mơ cậu cũng là chướng ngại vật trên con đường tình yêu của Tư Đình, khiến anh ấy chịu rất nhiều giày vò.

"Cảm ơn anh Đình, hoa rất đẹp!" Đối mặt với người ngoài ngoại trừ Thẩm Minh Đăng, Ngu Thu đã quen thể hiện sự quan tâm và ân cần: "Em đi tìm thử xem có bình hoa hay không."

Một bó Dạ Lan Hương cắm vào bình hoa thủy tinh cổ cong trong suốt, đặt lên bàn trà trong phòng khách làm cho căn phòng lạnh lẽo rạng rỡ hơn không ít.

"Trời đất ơi!" Tư Đình kinh ngạc trừng mắt nhìn vào phòng bếp: "Lão Thẩm, cậu có thể… Cậu vậy mà lại nấu ăn! Tôi chơi với cậu nhiều năm như vậy mà không hề hay biết!"

Thẩm Minh Đăng cũng không quay đầu lại: "Là cậu thiển cận."

"Chết tiệt!" Tư Đình đặt hai bình rượu mình mang tới lên bàn: "Tôi mang rượu đến rồi, đêm nay không say không về."

Thẩm Minh Đăng từ chối cho ý kiến.

Tư Đình lén nhìn Ngu Thu trong phòng khách một cái rồi nhỏ giọng hỏi Thẩm Minh Đăng: "Sao cậu lại đồng ý để Tiểu Thu chuyển đến đây?"

"Cậu đoán xem!"

"Tôi đoán chắc chắn là dì Hướng quyết định." Tư Đình tràn đầy tự tin.

"Đoán đúng rồi, ăn xong nhớ rửa chén." Thẩm Minh Đăng lạnh lùng vô tình.

Tư Đình hét lên một cách kỳ lạ: "Tôi là khách mà!"

"Cậu chỉ là cái máy mừng tân gia thôi." Thẩm Minh Đăng chặt dao lên thớt gỗ: "Huống hồ, khách theo chủ mà."

"..."

Bữa tối do Ngu Thu nấu, màu sắc hương vị đều tuyệt vời nên cậu được Tư Đình tán thưởng liên tục.

"Tiểu Thu của chúng ta có tay nghề quá tuyệt!"

"Tiểu Thu vất vả rồi!"

"Tiểu Thu, anh cảm động quá! Vậy mà em lại nhớ rõ anh thích ăn gì, anh cũng đâu có nói với em đâu!"

Tư Đình ân cần rót rượu cho Ngu Thu, cả người vô cùng hưng phấn kích động.

Anh ấy và Lão Thẩm, còn có cả Tiểu Thu khó có được không gian hài hòa như thế.

Cạn ly vì họ hữu nghị!

Thẩm Minh Đăng bất chợt hỏi: "Cậu không nói cậu thích ăn cái gì?"

Câu đó anh hỏi Tư Đình nhưng lại nhìn Ngu Thu.

Ngu Thu bưng ly rượu, cúi đầu rũ mắt, uống một ngụm nhỏ.

Yên lặng, giữa họ như có một bức tường vô hình.

Tư Đình uống đến đau đầu, vỗ bàn một cái rồi nói: "Tôi không có nói! Thế nên mới càng cảm động hơn! Lão Thẩm, cậu không biết đâu, tuy Tiểu Thu nhỏ tuổi nhưng cũng không tệ, rất rất biết quan tâm đến người khác."

"Tiểu Thu, nào, anh Đình mời em một ly!"

Ngu Thu chậm rãi ngẩng đầu, lắc lư nâng ly lên, lặng lẽ làm đến cùng. Nồng độ cồn trong rượu không cao nhưng cậu mới uống lần đầu, tửu lượng kém nên mặt nhanh chóng đỏ ửng.

Có thể coi là uống đến mơ màng nhưng Ngu Thu không hề biểu lộ ra ngoài, vẫn im lặng gắp thức ăn như thường. Dùng bữa, uống rượu, động tác lặp đi lặp lại một cách máy móc, hai người kia không hề phát hiện ra cậu đã say. 

Xưa nay Thẩm Minh Đăng không mê rượu, chỉ thỉnh thoảng cụng ly với Tư Đình, thời gian còn lại thì chỉ ăn. 

Tài năng nấu nướng của Ngu Thu nằm ngoài dự liệu của anh.

Trong mắt anh, Ngu Thu yếu ớt, chú trọng, chi ít sẽ không hợp với khói lửa phòng bếp.

Dường như thanh niên trước mắt vẫn luôn đưa anh đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Thậm chí anh còn có cảm giác khó hiểu. Hương vị của mấy món ăn này vô cùng hợp khẩu vị anh, giống như là được cân đo đong đếm dành riêng cho anh.

Thẩm Minh Đăng lắc lắc đầu trong hơi men, thật sự là uống đến choáng váng rồi, nghĩ gì thế không biết.

Ăn một bữa cơm mà hơn hai tiếng, chính sách CD - ROM* được hưởng ứng rất nồng nhiệt.

*Chính sách yêu cầu các nhà hàng, địa điểm tổ chức tiệc phải gói thức ăn thừa để khách hàng mang về, đồng thời khuyến khích khách hàng gọi món theo khẩu vị để tránh lãng phí thức ăn.

Tư Đình ngồi phịch trên ghế, vuốt cái bụng no căng, cảm thán nói: "Sau này em dâu có phúc lắm đây!"

"Em dâu?" Thẩm Minh Đăng nhướng mày.

Tư Đình ngu ngơ cười nói: "Tiểu Thu là em trai tôi, sau này cậu ấy có vợ thì không phải là em dâu tôi sao?"

Thẩm Minh Đăng không khỏi nhìn về phía Ngu Thu.

Thanh niên cuộn hai chân ngồi trên ghế, cả người cũng cuộn tròn lại, đầu nặng nề cụp xuống, trong tay vẫn còn cầm ly rượu trống trơn, không thấy rõ sắc mặt.

Kim đồng hồ dừng giữa số tám và số chín, cảnh đêm thành phố ngoài cửa sổ đều được thu hết vào mắt.

Thẩm Minh Đăng lên tiếng đuổi người: "Cậu phải về rồi."

"Về cái gì?" Tư Đình dựa vào ghế: "Tôi uống rượu rồi, không thể lái xe."

"Tìm tài xế." Thẩm Minh Đăng vô cùng lạnh lùng: "Nhà tôi không giữ người."

"Tiểu Thu không phải người à?"

"Có về hay không?"

Tư Đình bất đắc dĩ: "Nếu về thì cũng phải chờ tài xế tới chứ."

"Vậy thì tốt quá rồi, đi rửa chén!"

"Cậu không sợ tôi làm rớt bể hết chén đĩa nhà cậu à?" Tư Đình ý đồ dùng uy hiếp lừa dối để trốn tránh.

Mắt phượng Thẩm Minh Đăng nhướng nhẹ: "Bể một đền mười."

"Fuck! Ma quỷ!" Tư Đình vừa kêu rên vừa thu dọn tàn cuộc.

Chờ anh ấy đi vào phòng bếp Thẩm Minh Đăng mới quay sang Ngu Thu.

Anh hỏi: "Về phòng nghỉ ngơi nhé?"

Không ai đáp lại.

Thẩm Minh Đăng thấy cậu còn cầm ly rượu thì muốn lấy lại, định đi vào phòng bếp rửa.

Ly rượu lại giống như dán vào tay thanh niên, không thể lấy ra được.

"Ngu Thu." Thẩm Minh Đăng thấp giọng gọi cậu: "Buông ra!"

Ngu Thu lại có động tĩnh thật.

Cậu chậm rãi ngẩng đầu, chậm chạp nhìn về phía Thẩm Minh Đăng. Ánh sáng màu trắng bạc trong phòng ăn chiếu vào con ngươi màu trà của cậu, giống như sao lấp lánh đầy trời.

Ngoài sao đầy trời còn có Ngân Hà uốn lượn chảy xuôi.

Thẩm Minh Đăng đột nhiên sửng sốt, nửa ngày mới tìm được tiếng nói.

"Sao cậu lại khóc?…"

"Tôi khiến người ta ghét lắm sao?" Nước mắt Ngu Thu rơi tí tách, nhỏ giọng thì thào: "Thật sự làm cho người ta ghét…"

Chất lỏng lạnh buốt rơi trúng cánh tay, cực kỳ giống giọt nước nhỏ xuống dây đàn.

Trầm khàn, khó nói nên lời.

Thẩm Minh Đăng nhìn vào đôi mắt mờ sương mông lung của cậu.

Đầu ngón tay run rẩy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play