Thẩm Minh Đăng mạnh mẽ kiên quyết, nói chuyển là chuyển.
Chỗ mới của anh đã chuẩn bị đầy đủ, không cần mang quá nhiều hành lý nhưng Ngu Thu vẫn phải thu dọn vật dụng thường ngày.
Hướng Nhan giúp đỡ thu dọn, cũng lặng lẽ dặn dò Ngu Thu: "Đến lúc đó cháu trông nó giúp dì, có gì kỳ lạ thì cứ nói với dì ngay. Dì muốn xem xem nó có nỗi khổ tâm gì."
Xét thấy tình huống này của con trai, trong thời gian sắp tới bà sẽ không giới thiệu cho anh xem mắt nữa, tránh cho chậm trễ con gái nhà người ta.
Vẻ mặt Ngu Thu thành thật: "Dì yên tâm! Cháu nhất định sẽ quan sát cẩn thận, báo cáo chi tiết."
Hướng Nhan cười, nhéo nhẹ mặt cậu: "Cháu không cần phải khách sáo với nó, có gì thì cứ đề cập với nó. Tuy trông nó lạnh lùng nhưng thật ra nội tâm vẫn rất ấm áp."
Lúc trước khi bà dẫn Tiểu Thu vào nhà, Thẩm Minh Đăng không hề nói một chữ "không". Anh giúp bà mua vật dụng thường ngày cho Tiểu Thu còn đưa ra ý tưởng trang trí phòng cho cậu.
Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà sau này anh lại thờ ơ với cậu như vậy.
Ngu Thu cười để lộ má lúm đồng tiền, nhỏ giọng nói: "Cháu biết rồi dì Hướng, anh Thẩm rất tốt."
Cậu xếp mấy bộ quần áo thay giặt lại mang theo không ít bình bình lọ lọ, tổng cộng là hai cái vali lớn.
Vali đựng quần áo coi như nhẹ, có điều vali chứa vật dụng thường ngày lại nặng đến mức cậu và Hướng Nhan đều không xách nổi.
Thẩm Minh Đăng đợi dưới lầu đến mức mất kiên nhẫn, vừa lên lầu định xem thế nào thì lại bị Hướng Nhan bắt khuân vác.
Anh mặc áo sơ mi tay ngắn đơn giản, một tay xách vali lên, cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay lập tức nổi lên. Đường cong vừa vặn, không khoa trương như mấy người đàn ông vai u thịt bắp nhưng lại tỏa ra sự nam tính quyến rũ.
Ngu Thu nhướng mày.
Tiếc thật, dáng người này lại chỉ có thể đứng nhìn từ xa!
"Cảm ơn anh Thẩm!" Cậu cười với Thẩm Minh Đăng.
Thẩm Minh Đăng: "Theo tôi!"
Hai người đi đến gara, Thẩm Minh Đăng đặt chiếc vali nặng vào cốp xe, lại thuận tay xách chiếc vali Ngu Thu đang cầm.
Ngu Thu định tự đặt vào cốp, tay đã đặt lên quai xách thì Thẩm Minh Đăng lại đưa tay sang.
Hai bàn tay chạm vào nhau.
Ngu Thu vô thức rụt tay về, sắc mặt vẫn mỉm cười không đổi: "Cảm ơn!"
Thẩm Minh Đăng hoàn toàn không để ý, chỉ là trong đầu nhanh chóng xuất hiện một ý nghĩ kỳ lạ: Sao tay con trai lại mềm như vậy?
Hai người lần lượt lên xe, xe con lái ra khỏi gara, hòa vào ánh nắng chói chang trong sân nhà.
Ngu Thu vẫn thoa kem chống nắng như thường lệ.
Trong xe im ắng, thỉnh thoảng vang lên tiếng xi nhan tích tắc, nước hoa mùi bách hợp tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
Ngu Thu thoa kem lên cánh tay và bàn tay xong thì cúi đầu xem điện thoại.
Hôm qua dì Ngụy vui vẻ trả lời cậu, nói muốn mua mấy món cậu thích để chúc mừng cậu.
Nơi dì Ngụy ở cách làng đại học không xa, cậu tính toán thời gian hành trình xong thì gửi một tin nhắn: [Dì Ngụy, khoảng mười một giờ rưỡi cháu sẽ đến.]
[Dì Ngụy: Được, đi đường cẩn thận! (Mỉm cười)]
Biểu cảm mỉm cười quá mức đáng sợ, Ngu Thu lập tức đổi giao diện.
"Cách của cậu rất hữu dụng."
Trên đường gặp đèn đỏ, Thẩm Minh Đăng phanh lại rồi nói cảm ơn.
"Dì Hướng để tôi tiếp cận quan sát anh, tìm ra cái gọi là nỗi khổ tâm trong lòng anh." Ngu Thu nhướng mày: "Giữ không được bao lâu đâu."
Thẩm Minh Đăng hơi sửng sốt, suýt đã tức giận đến mức bật cười: "Vậy thì cậu phải phụ trách hậu mãi*."
*Đề cập đến các hoạt động dịch vụ khác nhau được cung cấp sau khi giao dịch.
"Một tô mì kia của anh cũng chỉ đáng giá từng này thôi." Ngu Thu cười đeo kính râm, cánh môi mềm mại dưới sống mũi thẳng tắp nhếch lên: "Cần phục vụ lần nữa à?"
Thẩm Minh Đăng thật sự cạn lời. Anh đã từng đàm phán biết bao nhiêu thương vụ làm ăn vậy mà chỉ lọt mỗi bẫy của Ngu Thu.
Anh thả phanh, xe con đi qua đèn xanh, rừng sắt thép lạnh lùng đứng sừng sững hai bên đường.
"Chờ giữ không được lại nói."
Đuôi lông mày Ngu Thu giương nhẹ: "Được."
Địa chỉ mới của công ty ở gần làng đại học, Thẩm Minh Đăng cũng mua nhà ở gần đó.
Nhà 300m2 không lầu, ba phòng ngủ hai khách, phòng bếp, phòng tắm đầy đủ mọi thứ, còn có cả phòng sách, phòng tập thể thao, phòng để quần áo, phòng xem phim và các phòng chức năng khác. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nhà dùng màu xám và màu trắng làm chủ đạo, thể hiện phong cách cực kỳ đơn giản và lạnh lùng, có điều lại phù hợp với tính cách và thẩm mỹ của Thẩm Minh Đăng.
Ngu Thu chọn phòng dành cho khách cách xa phòng ngủ chính nhất, nhanh nhẹn sắp xếp quần áo và vật dụng thường ngày xong rồi xem đồng hồ.
"Buổi trưa tôi muốn đến chỗ dì Ngụy một chuyến."
Người đàn ông ngồi trên sofa bưng ly nước: "Ừm."
Ngu Thu thuận miệng hỏi một câu: "Vậy trưa anh ăn cái gì?"
Thẩm Minh Đăng ngước mắt: "Có việc?"
Ngu Thu: "..."
Cậu bị mỡ heo mê muội tâm trí mới phí lời này.
"Đi thôi!"
Thẩm Minh Đăng buông ly nước xuống: "Tôi lái xe đưa cậu đi."
Mặt mũi Ngu Thu đầy vẻ kinh ngạc. Anh tốt bụng như vậy sao?
Thẩm Minh Đăng thay giày, nghiêng đầu nhìn cậu: "Có đi hay không?"
Anh không đeo kính, có thể thấy rõ lông mi dài và rậm. Mắt anh giống như được kẻ, tăng thêm mấy phần khôn khéo và sắc bén.
Ngu Thu lập tức ý thức được, Thẩm Minh Đăng tuyệt đối có việc.
Cậu ung dung thản nhiên thay giày xong.
"Có tài xế miễn phí, đương nhiên là đi."
Hai người lại lên xe lần nữa.
Nhà dì Ngụy cách chỗ này cũng không xa, lái xe hai mươi phút là đến.
So với nội thành toàn là nhà cao tầng thì nhà lầu ở đây hiển nhiên thấp bé hơn rất nhiều, lại hơi cũ kỹ.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 🆃🆈🆃 chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt, vui lòng không repost ở các nền tảng thu phí khác.
Khi còn bé Ngu Thu sống ở đây, từ khi cha mẹ qua đời thì cậu ít khi quay lại.
Lúc sắp đến khu dân cư, đột nhiên Thẩm Minh Đăng hỏi: "Sao cậu lại muốn ở chung với tôi?"
Xem như do bà Hướng phân phó nhưng anh tin chắc với khả năng của Ngu Thu, cậu tuyệt đối có thể từ chối một cách hoàn mỹ.
Ngu Thu vô cùng thành thật: "Đương nhiên là để cho tiện."
"Sau khi khai giảng cậu không ở ký túc xá à?" Thẩm Minh Đăng hỏi.
Ngu Thu hỏi lại: "Vậy sao anh lại đưa tôi đi?"
Thẩm Minh Đăng: "Mẹ tôi bảo tôi chăm sóc cậu."
Ngu Thu cười: "Xác định không phải là vì ăn chực?"
Cậu đã nhìn qua tủ lạnh nhà Thẩm Minh Đăng, bên trong rỗng tuếch, không hề có nguyên liệu nấu ăn. Đoán chừng người này cũng không muốn ăn đồ ăn ngoài, nói không chừng thật sự là đến ăn chực.
Xe lái vào cửa lớn khu dân cư, Thẩm Minh Đăng nói sang chuyện khác: "Chạy đi đâu?"
Khu dân cư cũ kỹ, lúc xây không có xây hầm để xe, xe đều đậu trên mặt đất, ngang ngang dọc dọc, không hề có trật tự.
Ngu Thu chỉ hướng, cũng cảm thấy kinh ngạc với độ mặt dày của Thẩm Minh Đăng.
Quả nhiên là trong ngoài không giống nhau.
Ngụy Linh Huệ biết Ngu Thu muốn tới nên sáng sớm đã đi mua đồ ăn. Dì ấy ước lượng gần đến giờ thì đích thân xuống lầu đón người.
Bởi vì dì ấy lo lâu rồi Ngu Thu không đến nên quên đường đi.
Kết quả là dì ấy vừa xuống lầu đã gặp Ngu Thu và Thẩm Minh Đăng xuống xe cùng một lúc.
"Tiểu Thu, cháu tới rồi." Thấy Ngu Thu cao lớn, dì ấy vừa vui mừng vừa câu nệ, lại nhìn về phía Thẩm Minh Đăng: "Đây là?"
"Chào dì Ngụy, cháu là anh trai của Tiểu Thu, cháu đưa Tiểu Thu tới đây. Dì cứ gọi cháu là Tiểu Thẩm là được rồi." Thẩm Minh Đăng lễ phép trả lời.
Ngụy Linh Huệ nghe thì biết anh là người nhà họ Thẩm. Hai tay dì ấy siết gấu áo, khô khan hỏi: "Chắc là chưa ăn cơm đâu nhỉ? Cháu có muốn lên lầu ngồi chút, cùng ăn một bữa cơm không?"
Thẩm Minh Đăng: "Cháu cảm ơn ạ!"
"Ôi trời, khách sáo gì chứ!" Khóe mắt Ngụy Linh Huệ hiện đầy nếp nhăn, dì ấy vội vàng dẫn hai người họ lên lầu: "Gia đình cháu chăm sóc Tiểu Thu nhiều năm như vậy, dì nên mời mọi người ăn cơm sớm hơn mới phải."
Thẩm Minh Đăng chậm rãi nói: "Gia đình cháu chăm sóc Tiểu Thu là chuyện nên làm."
Anh vừa nói vừa liếc nhìn Ngu Thu, đệm thêm một câu: "Tiểu Thu rất ngoan ạ."
Ngu Thu: "..."
Quả thực rùng mình.
Thẩm Minh Đăng đây là muốn làm gì? Quá đáng sợ!
Nhà Ngụy Linh Huệ khoảng 90m2, tuy không gian nhỏ nhưng dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.
Lúc đầu dì ấy chỉ chuẩn bị một đôi dép lê cho Ngu Thu.
"Tiểu Thẩm chờ chút nhé, dì đi lấy dép." Bóng dáng nhỏ gầy bước vào phòng.
Ngu Thu thay dép lê, chen chúc với Thẩm Minh Đăng ngay huyền quan nhỏ hẹp. Cậu nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Như lời cậu nói, ăn chực."
"Tôi không tin."
"Ồ."
Ngụy Linh Huệ lấy ra một đôi dép lê mới, mặt mũi đầy vẻ áy náy: "Có thể là mang không vừa…"
"Không sao đâu dì Ngụy, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà." Ngu Thu quay sang Thẩm Minh Đăng, nụ cười không chạm tới đáy mắt: "Anh Thẩm sẽ không để ý."
Thẩm Minh Đăng nhận lấy dép: "Cảm ơn dì Ngụy!"
"Còn có chút rau chưa xào, dì vào xào cho xong. Hai đứa ngồi sofa một lát đi nhé! Tiểu Thu, nếu cháu khát thì tự đi rót nước uống, tiếp đón Tiểu Thấm giúp dì." Ngụy Linh Huệ nói xong thì vội vội vàng vàng vào phòng bếp.
Sofa trong phòng khách đã nhiều năm rồi, được bọc một lớp vải thanh nhã được thêu hoa lan và phong lan tươi, còn có bươm bướm, chim nhỏ chờ.
Trừ vải ghế sofa, trên vách tường phòng khách còn treo dải tranh thêu bình phong, Mai Lan Trúc Cúc thanh lệ tao nhã.
Thẩm Minh Đăng nhìn lướt qua: "Đây là thêu thủ công đúng không?"
Ngu Thu: "Ừm."
Dì Ngụy là bạn của mẹ cậu, hai người đều học thêu. Sau khi thành nghề thì hùn vốn mở một phòng làm việc, mặt hàng kinh doanh chính là hàng thêu thủ công.
Ở thời điểm mà thêu máy bắt đầu phổ biến, thêu thủ công vì tạo thành phẩm chậm, giá thành lại cao nên dần bị đào thải.
Thêu thủ công thuộc về phạm trù nghệ thuật nhưng thường thì phải có nghệ thuật đỉnh cao mới có thể được khen ngợi và ăn khách.
Giống như Ngụy Linh Huệ và mẹ cậu cùng kinh doanh phòng làm việc này, trong mắt người khác cùng lắm chỉ là một mặt tiền cửa hàng bình thường, họ liếc nhìn thêm vài lần cũng chỉ vì cảm xúc.
Ngụy Linh Huệ yêu quý môn nghệ thuật này, vẫn chưa lập gia đình mà chỉ dồn hết tâm huyết cả đời vào cái nghề này.
Nhưng có đôi khi, nghệ thuật cần thiên phú, cũng cần tiếp nhận những thứ mới mẻ.
Ý nghĩ của dì ấy thiên về hướng bảo thủ, chưa thể sáng tạo cái mới trong lĩnh vực thêu thùa. Thế nên phòng làm việc cũng không thể hấp dẫn nhiều khách hàng, cứ kinh doanh ế ẩm qua ngày.
"Đồ ăn đã xong, có thể ăn cơm rồi." Ngụy Linh Huệ bưng đồ ăn lên bàn, nở nụ cười hiền hòa.
Dì ấy không có con nên vẫn luôn coi Ngu Thu như con mình.
Ngu Thu đứng dậy, muốn bày đồ ăn, lấy chén phụ nhưng lại bị dì ấy từ chối: "Cháu kêu Tiểu Thẩm ngồi đi, dì xong ngay đây."
Đồ ăn đều dọn lên đủ, Ngụy Linh Huệ lại hỏi: "Có muốn uống gì không?"
"Không cần ạ. Dì Ngụy, dì cũng ngồi xuống ăn đi!" Ngu Thu cười yếu ớt đáp.
Ngụy Linh Huệ nghe theo ngồi xuống, không dám tự gắp đồ ăn cho cậu mà chỉ khuyên: "Dì nhớ khi còn nhỏ cháu thích ăn đậu bắp, ăn nhiều một chút. Còn có tôm hấp nữa, bổ sung canxi."
Dì ấy lại nói với Thẩm Minh Đăng: "Dì cũng không biết cháu thích ăn món gì, không hợp khẩu vị cũng đừng thấy lạ nhé!"
Ngu Thu: "Anh ấy không kén ăn đâu ạ."
Ăn chực thì đừng có đòi hỏi.
Thẩm Minh Đăng gật đầu: "Đều rất ngon ạ!"
Ngụy Linh Huệ cười ngượng ngùng: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Tướng mạo dì ấy thanh tú, thêu thùa một thời gian dài nên trên người lại có thêm phần khí chất nghệ thuật nhẹ nhàng. Từ phong cách đãi khách câu nệ của dì ấy mà xem, hẳn là không tiếp xúc với mọi người nhiều lắm.
Lại có lẽ là, hai bên quá lạ lẫm, ở chung có vẻ hơi xấu hổ.
Ăn chưa được mấy miếng, Ngụy Linh Huệ lại thở dài nói: "Đảo mắt cháu cũng đã mười tám rồi, còn thi đậu đại học tốt như vậy. Nếu cha mẹ cháu biết nhất định sẽ rất vui mừng."
Nói đến đây, dì ấy lại khó tránh khỏi chờ mong, hỏi: "Tiểu Thu, buổi chiều cháu có rảnh không? Nếu rảnh thì đi xem cửa hàng một chút nhé?"
Ngu Thu còn chưa mở miệng, dì ấy đã vội khuyên nhủ: "Tiểu Thu, từ nhỏ cháu đã có thiên phú. Nếu cháu bằng lòng thì sau này cửa hàng…"
"Dì Ngụy, sau mười tuổi thì cháu chưa từng chạm vào kim khâu nữa." Ngu Thu siết chặt đũa, cụp mắt xuống.
Trước năm mười tuổi, thế giới của cậu vĩnh viễn toàn là bàn căng thêu và kim khâu, còn có sức mạnh và tiếng trách cứ của mẹ.
Còn lại thì là tiếng giễu cợt, trào phúng chói tai của bạn đồng trang lứa.
Họ nói con trai mà ngày nào cũng thêu hoa, vậy thì chi bằng làm con gái đi.
Thậm chí họ còn chặn cậu trong nhà vệ sinh, tùy ý cởi quần cậu, nhìn xem rốt cuộc cậu có cái đó hay không.
Chuyện cũ năm xưa giống như keo dính niêm phong tuổi thơ của cậu trong phòng thêu tối tăm và nhà vệ sinh lạnh lẽo.
Khiến cậu ngạt thở.