Khi ấy, ba người đàn ông mới nhận ra mình đang đối mặt với ai và vội vàng cúi đầu xuống.

“H-Hầu tước!”

Rupert nhìn họ và lạnh lùng nói.

“Có người nói các ngươi đã vui đùa trên lãnh địa của ta.”

“Chuyện đó…không đúng!”

“Là dối trá!”

“Xin hãy tha thứ-”

Anh phớt lờ những lời bào chữa của họ. Anh đã quá quen với cảnh tượng này.

“Ta đã đọc hết các cáo buộc, nên đừng mở miệng nói những điều thừa thãi nữa.”

Sau đó anh ta dùng ngón tay chỉ vào từng tên tội phạm một.

“Theo thứ tự, giết người, bắt cóc và cưỡng hi*p.”

“...”

Ba người đàn ông im lặng và liếc nhìn nhau.

Một lúc sau, họ quỳ xuống và bắt đầu van xin.

“Tôi xin lỗi. Tôi sẽ chân thành kiểm điểm lại bản thân, vì vậy xin ngài hãy tha thứ cho tôi!”

“Tôi cũng vậy! Từ bây giờ tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới!”

“Ta không quan tâm các ngươi liệu có đang suy ngẫm về tội lỗi của mình hay không.”

“...”

Trước những lời nói lạnh lùng của anh, họ im lặng.

Rupert liếc nhìn họ với một ánh mắt thờ ơ.

“Ta cần người để giết, còn các ngươi thì đáng chết. Đó mới là điều quan trọng.”

“...”

Sau khi hiểu ra ý của anh, sắc mặt ba người ngày càng trắng bệch.

“A…”

“Các ngươi muốn tự suy ngẫm và sống một cuộc sống khác? Nhưng các ngươi sẽ không còn tương lai để thực hiện những điều đó nữa.”

Rupert từ từ rút kiếm ra và tuyên bố-

“Cuộc sống bẩn tưởi của các ngươi kết thúc tại đây.”

Đối với những người đang run rẩy vì sợ hãi, Rupert không có một chút cảm thông nào. Nó giống như lời chào hỏi nhàm chán của anh.

Những người đàn ông hiểu ra tình hình và hét lên.

“Xin, xin hãy tha thứ cho tôi-”

Máu bắn tung tóe.

“Tạm biệt.”

Những vệt máu đỏ thẫm bắn khắp phòng giam.

“Ahhhhhhh!”

“Làm ơn hãy tha thứ cho tôi!”

Tàn sát, tra tấn, tàn bạo.

Lời nguyền mà mẹ đặt lên người anh đã buộc cơ thể anh cảm thấy hưng phấn khi giết người.

Năm giác quan của anh cực kỳ nhạy bén, thậm chí trong bóng tối, vẻ mặt sợ hãi của những người đứng trên bờ vực của cái chết vẫn hiện rõ.

Mùi máu tanh khiến một người bình thường phải cau mày, nhưng đối với Rupert thì thật ngọt ngào.

Thật kinh tởm.

Lặng lẽ đung đưa thanh kiếm của mình, anh chợt nhớ những gì Noel đã nói với anh.

[Em hi vọng Hầu tước cũng sẽ nỗ lực một chút vì Leah. Em biết chàng ghét em, nhưng con bé vô tội.]

Mẹ anh ghét đứa con trai giống với người đàn ông đã bỏ rơi bà.

Bà hy vọng con trai bà khi lớn lên sẽ trở thành ác nhân tàn bạo nhất và làm ô uế gia tộc người đàn ông đó.

Thay vì muốn con trai lớn lên trở thành một người chính trực, bà lại muốn con trai mình trở thành một con người tồi tệ hơn rác rưởi bên vệ đường.

Lời nguyền của mẹ vẫn cứ đeo bám cuộc đời bi thảm của anh dù nhiều năm đã trôi qua.

Lời nguyền dần dần ăn mòn lý trí của anh.

Bây giờ, khi trưởng thành, Rupert có một cơ thể khỏe mạnh nhờ vào việc cướp đi mạng sống của người khác.

Đối với một người như vậy, đóng tròn vai “một người cha” là điều không thể.

Vậy ngay từ đầu, một bậc cha mẹ phải làm cái quái gì? Anh còn phải làm gì khác ngoài việc chu cấp cho con mình những thứ cần thiết để trưởng thành?

“Ha…”

Rupert thở hắt ra. Không hiểu sao anh cảm thấy khó chịu.

“Đó là yêu cầu bất khả thi và khó khăn nhất mà mình từng nghe.”

***

Đã vài ngày trôi qua kể từ cuộc trò chuyện giữa tôi với Rupert.

Không lâu nữa tôi và Leah sẽ bị giết. Nguyên tác sắp sửa bắt đầu ngay trước mũi tôi.

Tôi ngày càng lo lắng nhiều hơn. Rupert vẫn ghét tôi và không tin tưởng tôi. Anh cũng không thể hiện sự chăm sóc đặc biệt nào dành cho Leah.

Mối quan hệ của con người có thể dựa trên hình thức cho và nhận.

Rupert không tin tưởng tôi bao nhiêu thì tôi cũng không thể tin tưởng anh bấy nhiêu.

Ngoài ra, anh còn bị nguyền rủa.

Một lời nguyền buộc anh giết người thì mới có thể tỉnh táo.

“...Thật đáng sợ.”

Trong nguyên tác, khi Rupert kiềm chế ý nghĩ muốn giết người của mình, Noel như thường lệ đã la hét và cãi vã với anh. Rupert cố gắng tránh cô, nhưng Noel đã bám chặt lấy anh và nhục mạ anh bằng những lời lẽ sắc bén.

[Hừ, một tên bẩn thỉu và khủng khiếp như anh đáng lẽ không nên được sinh ra!]

Câu đó đã đánh vào điểm nhạy cảm nhất của Rupert.

Vào lời nguyền thống trị cơ thể anh.

Mọi chuyện càng tồi tệ hơn khi Leah vô tình nghe thấy tiếng cãi vã và khóc lóc bám lấy Rupert.

Nhưng Rupert vẫn đang trong trạng thái điên cuồng, không kịp nhận ra con bé. Anh vừa tỉnh dậy bên vũng máu thì thấy mình đã giết vợ và con gái.

Và sau đó, anh phải chịu đựng một cảm giác tự hủy hoại khủng khiếp.

… Câu chuyện cứ tiếp diễn như vậy.

“Thực sự rất khủng khiếp.”

Tôi phải sống chung với một người đàn ông chỉ có thể tỉnh táo bằng cách giết người, và việc chỉ nghĩ đến cách nuôi dạy tốt con gái của mình trong hoàn cảnh này chỉ khiến tình hình ngày càng xấu đi.

Ngoài ra, người đàn ông đang thờ ơ với con mình và căm thù vợ kia mới là vấn đề lớn nhất.

Dù sao thì, người duy nhất có thể ngăn chặn lời nguyền của Rupert là người anh yêu. Nữ chính là một nhân vật quan trọng trong cuộc đời anh.

“Thử nghĩ lại xem, nếu mình cố gắng sống sót thành công thì mình nên làm gì sau khi Rupert và nữ chính yêu nhau?”

Tôi sẽ bị đuổi đi chăng? Còn Leah thì sao?

Cuối cùng, tôi không thể ngủ cho đến rạng sáng. Tôi ra khỏi giường và đi loanh quanh trong phòng. Đầu tôi lúc nào cũng căng thẳng với nhiều suy nghĩ khác nhau.

“Mình có nhất thiết phải ở bên Rupert không?”

Trước hết, tôi có nên bỏ đi kỳ vọng rằng một ngày nào đó người đàn ông này sẽ sáng mắt ra và trở thành một người cha biết chăm sóc con mình? ( truyện trên app T Y T )

“Mình có nên chuẩn bị sẵn sàng và bỏ trốn với Leah không nhỉ?”

Tôi ngày càng lo lắng và bắt đầu cởi đồ trang sức khỏi váy để gói lại.

“...Cũng nên đóng gói hành lý cho Leah nữa chứ?”

Đang đứng suy nghĩ một mình trong phòng, tôi chợt nghe thấy tiếng động từ hành lang.

“Gì thế-”

Tôi ngạc nhiên đến mức gần như hét lên.

Một âm thanh kì lạ vang lên lúc bình minh mang lại cảm giác thật đáng sợ.

“Không thể là ma được.”

Chuyện tôi và Rupert dùng phòng riêng là điều đương nhiên. Vì trước đây tính tôi có hơi đanh đá nên thường không giữ lại bất kì ai ở bên cạnh vào buổi đêm.

Nhờ đó, tôi luôn ở một mình trong phòng.

Tôi sợ hãi xoa xoa cánh tay và tiến lại gần cửa. Cần phải kiểm tra âm thanh đó bắt nguồn từ đâu.

Tôi khẽ đẩy cửa với cảm giác bất an.

Bản lề phát ra tiếng kêu cót két.

Sau khi nhìn ra ngoài hành lang, tôi đã rất ngạc nhiên.

“Máu!?”

Có một chút máu vương ngoài hành lang.

Có lẽ có người nào đó bị chảy máu và đi ngang qua nơi này.

Thật đáng sợ nhưng tôi nghĩ chắc có người bị thương nên đã lần theo dấu máu. Ban đầu tôi không biết, nhưng máu đang dẫn đến phòng của Rupert.

Nhận ra tình hình này, tôi đưa ra hai giả thiết.

Thứ nhất, Rupert vừa đi giết một ai đó.

Thứ hai, bản thân Rupert cũng đang bị thương.

“Đây chẳng phải là một vấn đề lớn sao?”

Với suy nghĩ đó, tôi đến gần phòng Rupert và đẩy nhẹ cánh cửa để cửa hé mở. Nếu là giả thiết đầu tiên, tôi cần phải gọi quản gia ngay.

“Ư…”

Sau đó, tôi nghe thấy một tiếng rên rỉ đau đớn từ bên trong.

Ngay sau cánh cửa đang mở, tôi thấy Rupert đang nằm trên giường.

Tôi bối rối thốt lên.

“Hầu tước!? Chàng không sao chứ?”

Giả thiết thứ hai của tôi đã đúng. Rupert đang chảy máu trên giường.

Ga trải giường màu trắng dần chuyển sang màu đỏ.

Anh đã chết chưa? Tôi cẩn thận đẩy cửa ra và gọi tên anh ấy.

“...Rupert?”

Tất nhiên, kể từ ngày tôi nói chuyện với anh ấy, mối quan hệ của chúng tôi đã tiến triển theo chiều hướng xấu đi nhưng mặc kệ điều đó, tôi vẫn không đủ nhẫn tâm để bỏ mặc anh và bỏ đi trong hoàn cảnh hiện tại.

Rupert liếc nhìn tôi.

“...Noel? Là cô?”

Sau đó anh giơ tay lên và làm một động tác xua đuổi như thể tôi đang làm gì đó khó chịu.

“Đừng ồn ào và mau biến đi.”

Nhìn xem trong tình trạng này rồi mà anh ta còn nói gì này!

“Đã thành ra thế này mà chàng vẫn nhục mạ người khác được nhỉ.”

Tôi thốt ra những lời mỉa mai và đến gần anh.

Rupert cau mày xua tay.

“Biến đi.”

Tôi vô ý đáp lại.

“Người bị thương nên biết giữ im lặng.”

Có lẽ do tôi đã khắc nghiệt hơn anh ấy nghĩ, nên Rupert hơi ngạc nhiên.

Tôi không có thời gian lo đến phản ứng của chồng mình.

Đầu tiên, tôi phải kiểm tra kĩ vết thương của anh.

Trên vai anh có một vết cắt dài… lưng cũng bị thương ư? Sao lại bị như thế này? Là do móng tay cào? Hay là kiếm?

“Em phải cho gọi bác sĩ.”

Ngay tại thời điểm tôi cố gắng giật dây để gọi người hầu, Rupert đã đưa tay nắm lấy tay tôi.

“Không sao, không cần gọi bác sĩ.”

Cái tên này!

Tôi hơi tức giận vì thái độ không hợp tác của anh.

“Vậy chàng muốn chết à? Vì chảy máu quá nhiều?”

Rupert trả lời.

“Sẽ tốt hơn nếu cứ để nguyên như vậy.”

Nhìn anh thiếu tỉnh táo, tôi mỉa mai.

“Vậy thì tốt cho em rồi.”

Rupert vỗ vai tôi và lẩm bẩm.

“Cô phiền quá… mau đi đi.”

Tôi không thể về phòng và vờ như không nhìn thấy có người đang chảy máu được.

“Quay về đi.”

“Không.”

Hả, tôi không biết nữa. Chồng tôi luôn làm theo những gì anh muốn nên tôi cũng có ý định làm như vậy.

Tôi quyết định tự mình điều trị cho Rupert.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play