“Hừm… Mình cần phải làm máu đông lại rồi sau đó khâu vết thương.”

Sau một hồi quanh quẩn trong phòng, tự lẩm bẩm với bản thân một cách thiếu kiên nhẫn, tôi tìm được một chai rượu cao cấp trong tủ.

“Mình có nên dùng thứ này để khử trùng vết thương không?”

Tôi sẽ cố gắng thử theo những gì mình thấy trên phim.

“Nếu anh ta may mắn thì có thể tránh khỏi nhiễm trùng máu(*).”

(*) nhiễm trùng máu: cơ thể phản ứng nghiêm trọng bất thường với tình trạng nhiễm trùng, có thể khiến cơ thể rơi vào tình trạng nguy kịch. Chi tiết trên gg

Khi Rupert thấy tôi đang quanh quẩn trong phòng với vài món đồ khác nhau, anh trở nên bối rối.

“Cô đang làm gì vậy?”

“Cố gắng để ý đến vết thương của mình một chút đi.”

“Tự mình?”

Tôi có một tinh thần rất ổn định và có ý chí mạnh mẽ trước những tình huống điên rồ, vì vậy tôi không để ý đến những lời trịch thượng của anh.

“Chàng không cho em gọi bác sĩ, nên em sẽ tự xử lý.”

“Tuyệt đối không được.”

Lời của anh đối với tôi như nước đổ đầu vịt. Rupert tiếp tục nói.

“Ta nói rồi, đừng gây phiền phức nữa và về phòng đi.”

“Mình đang cố giúp anh ta mà anh ta lại tỏ thái độ khó chịu thế đấy.”

Trước những lời chỉ trích liên tục của anh, tôi thẳng thắn đáp trả.

“Chàng ồn ào quá. Em sẽ không rời đi nếu như chưa khâu miệng vết thương cho chàng. Vậy nên chàng im lặng một chút được không?”

“...”

May mắn là Rupert không tức giận và nhìn tôi với vẻ mặt mơ hồ.

“Ý cô là… cô muốn ta sống?”

Câu hỏi đó khiến tôi hơi khó xử. “Tôi” mà anh đang nhìn thấy ngay lúc này, là “tôi” chân thật từ cả trái tim.

“Đó không phải là điều hiển nhiên sao? Hay ý chàng là em nên cầu cho chàng mau chết đi?”

“...”

Tôi không biết tại sao nhưng Rupert không trả lời lại.

Tôi rất hài lòng với phong thái yên lặng lúc này của anh và tiếp tục lục lọi căn phòng.

Có vẻ như đây không phải lần đầu tiên Rupert phải chịu thương một mình vì trong góc phòng, tôi tìm được một cây kim cùng với sợi chỉ cần để khâu vết thương cho một người đàn ông.

Tôi liếc lại anh.

“Đây không phải lần đầu tiên hay lần thứ hai chàng trải qua chuyện này, phải không?”

“...Cô thì biết gì-”

“Vâng, vâng, tất nhiên rồi. Chàng đã uống thuốc giảm đau hay loại thuốc cầm máu nào chưa?”

Sẽ rất đau nếu tôi bắt đầu khâu vết thương mà không dùng mấy loại thuốc đó.

Có lẽ cuối cùng Rupert đã từ bỏ việc ngăn cản tôi, anh chỉ tỏ ra khó chịu và nhẹ nhàng đáp lại.

“Thuốc cầm máu ở ngăn cuối cùng, còn thuốc giảm đau… cứ đưa ta uống cái này.”

“...Chàng đùa à?”

Không, không thể nào, tôi đã đưa cho anh ấy một chai rượu.

Mặc dù đó là thức uống khá mạnh, nhưng Rupert vẫn uống cạn. Ý của anh ấy là uống cái này sao?

“Uống rượu rất có hại cho vết thương.”

Thành thật mà nói, tôi quyết định không kén chọn phương pháp điều trị nữa vì sự thật về môi trường xung quanh mà tôi sắp có thêm mấy vết thương khó hiểu.

Trong lúc suy nghĩ miên man, tôi đều đặn chuẩn bị xong những vật dụng cần thiết. Cuối cùng, tôi xé một miếng ga trải giường còn sạch sẽ và đưa cho anh ấy.

“Cắn cái này đi.”

Khi khâu vết thương, bạn có thể vì chịu đựng cơn đau mà nghiến răng thật chặt. Vì vậy, nếu bạn sơ ý, bạn có thể bị thương.

Rupert đưa mảnh vải vào miệng. Không có dấu hiệu từ chối.

Đúng hơn, chính tôi mới là người đang căng thẳng. Tôi nuốt nước bọt khi đến gần anh hơn, và cắm cây kim vào vết thương của anh.

“...”

Rupert có hơi lưỡng lự, nhưng không có phản ứng gì.

“Sức chịu đựng giỏi thật.”

Tôi khâu vết thương cẩn thận nhất có thể.

Không khí yên lặng bao trùm cả căn phòng. Rupert hơi nhúc nhích khi tôi đang tập trung vào vết thương của anh.

“Này, vẫn chưa xong đâu!”

Rupert không lo lắng gì mà nói thẳng.

“Khoảng cách quá…”

“Gì cơ?”

“Khoảng cách quá gần.”

Nghe vậy, tôi bỗng cảm thấy xấu hổ. Với tình huống này thì điều đó có quan trọng không!?

“Không thích tiếp xúc gần cũng phải chịu. Tình trạng của chàng lúc này rất nguy hiểm có biết không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tôi trả lời một cách mơ hồ.

“Hừm…”

Tôi không hiểu anh có ý gì. Đây không phải tình huống khẩn cấp sao? Hay anh ghét phải ở cùng tôi dù chỉ là một giây?

Tôi thẳng thừng đáp trả.

“Mặc kệ chàng có ghét em tới cỡ nào, nhưng với tình trạng thế này thì xin chàng hãy kiên nhẫn một chút.”

“Ta đang rất kiên nhẫn.”

À. Vâng vâng.

Tôi thầm mỉa mai trong lòng và tiếp tục khâu vết thương cho Rupert.

Rupert không lưỡng lự nữa mà hỏi thẳng.

“Hình như cô đâu biết làm mấy trò này, cô đã học ở đâu?”

Bởi vì tôi đã từng làm y tá đấy - nhưng tôi không thể trả lời như vậy.

“À, đương nhiên đây là lần đầu của em! Chuyện này cũng giống như may vá bình thường thôi! Da của chàng chỉ dày hơn vải một chút.”

“...”

Rupert không muốn đáp lại những lời vô sỉ của tôi nữa. Anh trở nên cực kì thờ ơ và toàn thở ra những lời khó nghe nên tôi đã ném ra sau đầu.

Tôi đã khâu xong vết thương cho anh một cách thỏa đáng.

Ban đầu tôi còn lo rằng anh cần truyền thêm máu vì anh đã chảy rất nhiều máu, nhưng may mắn là không cần.

Nhờ đó, việc may vá cũng không khó khăn đến vậy.

Tôi cắt chỉ.

“Giờ thì, xong rồi đó.”

“...Kỹ năng may vá của cô khá đấy.”

Hừ, anh đang mỉa mai tôi vì tôi nói da anh giống miếng vải đúng không?

Tôi vội chớp lấy cơ hội, mỉm cười và đáp lại ngắn gọn.

 “Ôi trời, hình như trước đây em chưa từng được nghe chàng khen lần nào.”

“...”

Rupert nhìn tôi với vẻ mặt kì lạ trong giây lát.

“Nếu nói mình có điểm tốt thì thật không hợp lý.”

Tôi dường như cảm thấy thật vô lý vì đã nhận được lời khen của Rupert.

Tuy nhiên, để hoàn thành công việc của mình, tôi kéo một chiếc ghế trong góc phòng và ngồi xuống.

“Cô định làm gì?”

“Em phải quan sát tình trạng của chàng. Nếu chàng bị sốt thì sao? Nếu xảy ra tình trạng như vậy, em sẽ gọi bác sĩ ngay lập tức. Cứu người là trên hết.”

Rupert liếc nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.

“Cô còn không hỏi tại sao ta bị thương…”

Chà, có lẽ là liên quan tới lời nguyền chăng? Tôi đoán.

“Nếu em hỏi thì chàng có trả lời không?”

“Không.”

“...”

Người đàn ông này vừa chế giễu tôi à?

Rupert nhếch mép và nhìn vẻ mặt như bị táo bón của tôi.

“Ta chả hiểu cô đang nghĩ cái quái gì trong đầu.”

Tôi không muốn nghe “Ta không biết cô đang nghĩ gì” nữa. Anh vẫn còn nghi ngờ tôi à?

Tôi nhẹ nhàng đáp.

“Đừng lo. Em không có mưu đồ gì đâu. Dù sao thì, nếu đã không ngủ được vì vết thương thì chàng có muốn uống chút rượu không?”

Tôi vừa nói vừa đưa cái chai, nhưng Rupert từ chối.

“Không cần, bây giờ cô giống con người hơn rồi đấy.”

“Xin lỗi?”

Câu đó có nghĩa là gì? Nghĩa là bình thường tôi trông giống thứ rác rưởi nào đó hơn là một con người!?

Không đời nào tôi có thể nói ra lời khó nghe như vậy. Ngay cả những người ghét nhau vẫn tỏ ra một chút lịch sự với nhau.

Rupert trả lời thẳng thừng.

“Ta không muốn gặp rắc rối vì say rượu.”

Thật vô lý.

“Ý chàng là rắc rối đó còn phiền phức hơn cả bị một thanh kiếm đâm vào lưng?”

“Chuyện đó không phải rắc rối mà là… không, cô không cần biết.”

Ý của Rupert rằng, anh không muốn nhìn thấy tôi. Mặc dù rất vô lý nhưng anh vẫn kiên quyết ngả người về phía sau.

“Thật quá đáng, anh ta dám tỏ thái độ với người đã cứu mạng mình cơ đấy.”

Tuy nhiên, tôi không phàn nàn thêm nữa.

Rupert cũng không đáp lại.

Nhìn theo bóng lưng của anh, tôi chịu đựng cơn buồn ngủ đang dồn dập kéo đến.

***

Gần đây, Rupert đã rất tức giận.

Anh cũng không thể tìm ra lý do chính xác vì sao.

Sau cuộc cãi vã với Noel, cô chỉ còn lại ánh mắt thất vọng và vài lời lưu luyến.

Bổn phận của cha mẹ, người cha, người con gái, sự tin tưởng…

“Điều đó đối với mình có ý nghĩa gì?”

Cảm xúc luôn bị ràng buộc với lời nguyền. Càng khó kiềm chế cảm xúc, anh càng khó kìm nén cơn bốc đồng do lời nguyền gây ra.

Chính vì vậy, anh luôn giữ thái độ giễu cợt.

“Chết tiệt.”

Tuy nhiên, kể từ khi Noel đột ngột thay đổi gần đây, cuộc sống hàng ngày của anh đã bị xáo trộn.

“Tại sao cô ta đột nhiên lại muốn có một mối quan hệ gia đình hòa thuận?”

Từ “gia đình” luôn làm suy yếu lý trí của Rupert.

Và vào những ngày như thế này, Rupert thường làm những điều điên rồ.

Anh một mình cưỡi ngựa chạy đến khu rừng có quái vật tồn tại.

Và anh đã giết mọi con quái vật mà mình nhìn thấy. Điều này không giúp ích nhiều bằng việc giết người, nhưng nó giúp kiểm soát lời nguyền ở một mức độ nào đó.

Việc này liều lĩnh đến mức có thể gọi là tự sát. Nhưng đối với Rupert thì nó không nguy hiểm đến mức đó.

Làm vậy còn tốt hơn nhiều so với tàn sát những người vô tội xung quanh chỉ vì anh không thể dập tắt lời nguyền của mình.

Lần này anh cũng làm như vậy. Anh muốn bản thân hoàn toàn trống rỗng nhưng cuối cùng lại làm mình bị thương.

Nhìn nhận một cách khách quan, đó là một chấn thương nghiêm trọng sẽ phải trả giá bằng mạng sống của một người bình thường, nhưng Rupert không quan tâm.

Bản thân anh cũng không thuộc loại “bình thường”.

Cơ thể anh vốn đã dần trở thành vũ khí sống từ khi anh chào đời. Cuộc sống tuy khó khăn nhưng khiến tấm thân này chết đi còn khó khăn hơn.

“Sẽ tốt hơn nếu mình ở một mình.”

Như mọi khi.

Với suy nghĩ đó, Rupert trở lại dinh thự và ngã lăn ra giường.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play