Tôi chỉ có thể càu nhàu trong lòng về thái độ lồi lõm của anh.
“Nghe nói chàng tìm em.”
“Đúng.”
Vậy, anh gọi tôi đến đây làm gì?
“...”
Rupert và tôi yên lặng nhìn nhau trong giây lát.
Tiếp theo là một khoảng lặng ngắn bao trùm cả căn phòng.
“Mấy ngày nay cô đang làm gì vậy?”
“Là sao?”
“Đừng giả ngốc. Gần đây cô luôn theo dõi ta.”
“...”
Bình thường tôi sẽ hét vào mặt anh, nhưng xem xét tình hình hiện tại, tôi thậm chí không thể cười nổi. Đúng là tôi đã theo dõi anh ta.
Thấy tôi ngậm chặt miệng, Rupert nghi ngờ hỏi.
“Cô định làm gì?”
“...Sao chàng biết?”
Tôi đã cố gắng theo dõi anh mà không bị chú ý. Hơn nữa, anh cũng không quan tâm đến tôi, nên tôi không nghĩ rằng anh sẽ để ý.
“Cô thậm chí không thèm che giấu hành vi của mình.”
Anh nhận ra sự quan tâm của tôi mà không có suy nghĩ gì? Anh không phải người bình thường.
Tôi quyết định tỏ ra vô liêm sỉ và nhún vai.
“Không có lý do đặc biệt nào cả. Hoàn toàn không.”
“Không có lý do?”
Đây là phương pháp lý tưởng.
“Em muốn xem liệu Hầu tước có thể hòa hợp với Leah không.”
Rupert hỏi lại như thể anh không mong đợi câu trả lời này.
“Ta không hiểu cô đang nói gì.”
Tôi đã phun ra tất cả những lời phàn nàn mà mình tích lũy suốt ba ngày qua.
“Trước đây Leah có vẽ một bức tranh gia đình, nhưng con bé không vẽ mặt chàng. Khi em hỏi tại sao, con bé trả lời rằng nó không rõ khuôn mặt của cha mình trông như thế nào. Vậy nên em đã cố tìm hiểu xem chàng đã dành bao nhiêu thời gian cho Leah. Trời ạ, sao chàng lại không nhận ra con mình xinh xắn và đáng yêu đến nhường nào?”
Ban đầu tôi tỏ ra bình tĩnh, nhưng cuối cùng, ý định thực sự của tôi đã lộ ra.
Câu trả lời của anh thật vô lý.
“Chỉ vậy thôi?”
Nghe thật tệ.
“Việc “chỉ” dành ra một chút thời gian cho con gái khó khăn lắm à?”
Cơn giận của tôi bắt đầu nổi lên. Không muốn đánh mất cơ hội, tôi cố tỏ ra châm biếm.
“Thì cô cũng đâu có quan tâm đến con bé?”
“...”
Tôi cắn nhẹ môi dưới. Anh nói không sai.
Đúng là từ trước đến nay tôi không làm được gì cho Leah.
“...Em biết là từ trước đến nay em đã bỏ mặc con bé, vậy nên sau này em sẽ cố gắng hết sức. Lần trước em đã nói chàng là em sẽ thay đổi, cho dù em không phải là một người mẹ tốt, nhưng em sẽ cố gắng hết sức mình.”
Tôi cẩn thận bổ sung thêm.
“Chàng cũng nên dành nhiều thời gian với Leah hơn chứ? Em biết chàng ghét em, nhưng con bé vô tội.”
“Được…”
Rupert trông như không hiểu tôi đang nói gì.
“Ta không biết tại sao cô lại đột ngột quan tâm đến con bé như vậy. Giờ cô lại muốn đóng vai một người mẹ tốt à?”
Đóng vai? Anh điên à?
“Không, em đang thành khẩn cầu xin chàng bởi vì chàng có tiếp tục đối xử với em như thế này cũng không sao. Nhưng không thể làm vậy với Leah, ít nhất-”
“Ta không hiểu tại sao cô lại yêu cầu như vậy. Leah có vú nuôi, có người hầu chăm sóc, có thức ăn, quần áo, đồ chơi, gia sư - mọi thứ con bé cần cho việc trưởng thành, vậy con bé còn cần gì nữa? Ý cô là bây giờ con bé cần ta?”
Rupert nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt khô khốc.
“Ngay cả khi ta để con bé một mình, con bé vẫn sẽ trưởng thành tốt.”
Tôi cứng họng trước những lời lẽ lạnh lùng đó.
“...”
Tôi không nói vật chất. Ý tôi là đứa trẻ cần tình yêu thương, sự quan tâm và tình cảm từ cả cha và mẹ.
Nhưng tôi cảm thấy Rupert không thể hiểu được lời của tôi. Anh nghĩ nếu Leah được lớn lên trong môi trường ấm no, con bé vẫn có thể trưởng thành toàn diện.
Anh thực sự vô tâm với con gái của mình.
Tôi thấy thất vọng vì thái độ của anh ta. Tôi cảm thấy tiếc cho Leah.
“Không, không phải như vậy…chàng, chàng có nhận thức được rằng mình là một người cha không?”
“Ta không hiểu ý cô là gì. Cuộc trò chuyện vô nghĩa này thật lãng phí thời gian.”
Cuộc trò chuyện vô nghĩa.
Lãng phí thời gian.
Toàn là những câu từ gây sốc.
Những lời đó bộc lộ rõ những gì anh nghĩ về Leah.
Tôi có cảm giác như mình đang nói chuyện với một bức tường vậy.
“...Thôi được, trông chàng có vẻ bận, vậy nên ta sẽ nói chuyện sau.”
Đột nhiên, năng lượng của tôi bỗng cạn kiệt.
Tôi quay đầu và nắm lấy tay nắm cửa.
Tuy nhiên, tôi thực sự thất vọng.
Tôi đã hy vọng rằng anh sẽ nghĩ đến Leah dù không thể hiện ra.
Cuối cùng, trước khi rời đi, tôi quay đầu lại và bộc phát cảm xúc khó chịu của mình lần cuối.
Ánh mắt của Rupert chạm vào ánh mắt của tôi.
“Hãy nghĩ về cuộc nói chuyện trước đó, thêm một lần nữa, không chỉ cho Leah mà còn cho chính chàng nữa.”
Trẻ con lớn lên chỉ trong tích tắc, sau này có hối hận cũng không kịp.
Anh cau mày mở miệng.
“Đợi chút-”
Rầm!
Tôi phớt lờ anh ta và đóng cửa lại.
Khi rảo bước trên hành lang, cuộc trò chuyện vừa rồi với Reinhardt cứ lởn vởn trong đầu tôi.
Sự lo lắng của tôi đã tăng lên. Cách nghĩ của anh hoàn toàn khác với cách nghĩ của những bậc cha mẹ bình thường đối với con cái của họ.
Ít nhất thì khá khó hiểu so với suy nghĩ thông thường của tôi.
Một câu hỏi hoài nghi hiện lên trong đầu tôi.
“...Rupert không thể làm cha của Leah sao?”
***
Sau khi Noel rời đi, Rupert làm việc đến tận khuya.
Một sự kích thích không rõ nguồn gốc xuất hiện, khiến anh phải ném bút của mình.
“Chết tiệt.”
Cô ta nói cái quái gì vậy?
“...”
Từ trước đến nay, hành vi của Noel rất dễ hiểu.
Vì cô chỉ là một người phụ nữ kiêu ngạo, ngông cuồng và ngu ngốc.
Nhưng bây giờ anh thậm chí không thể hiểu được ý định của người phụ nữ đó.
Cô muốn gì?
Những lời đó có nghĩa là gì?
Rupert nhớ lại những lời Noel nói.
[...Hãy quan tâm đến Leah…]
“Mình không thể hiểu nổi.”
Anh thực sự không biết cha mẹ nên làm những gì cho con cái của mình.
Anh chưa từng được cha mẹ cưng chiều nên không có cơ hội học hỏi những thứ như vậy. Tuy nhiên, ngay cả trong một môi trường như vậy, anh vẫn trưởng thành.
Dù cha anh đã có gia đình nhưng ông lại lừa dối và chung đụng với người đàn bà khác. Mẹ của Rupert cũng vậy.
Mẹ anh là người phụ nữ ngây thơ, nhưng bà đã bị mê hoặc bởi những lời tán tỉnh của Hầu tước Ainel đời trước.
Và vì thế bà đã sinh ra Rupert. Tất nhiên, khi ấy Hầu tước tiền nhiệm đã bỏ rơi mẹ anh, thậm chí ông ta còn không quan tâm đến sự thật đó.
Nếu kết thúc ở đây, câu chuyện này sẽ chỉ đơn giản là bi kịch của một người phụ nữ.
Nhưng mẹ anh lại khóc lóc và thề sẽ trả thù.
Ban đầu, gia đình bên nội của mẹ anh là một gia đình có học thức sâu rộng. Từ rất lâu trước khi bà được sinh ra, sách cũ chất thành đống trong nhà, có lẽ là những dấu vết của quá khứ. Ở đó mẹ anh đã tìm thấy một cuốn sách đặc biệt.
Là cuốn sách viết về những lời nguyền.
Mẹ của Rupert đã đọc hết cuốn sách. Và bà đã chọn một trong những lời nguyền độc ác và mạnh mẽ nhất.
Lời nguyền trở thành “vũ khí sống”.
Bà đặt lời nguyền ác độc này lên đứa con Rupert của mình.
Tất nhiên, mẹ anh là người đặt lời nguyền nhưng chính bản thân bà không được yên ổn.
Theo năm tháng bà cứ chết dần chết mòn trong đau đớn. Làn da xinh đẹp từ từ thối rữa, và sau khoảng bảy năm, nó tỏa ra một mùi chết chóc khó chịu.
Trước khi qua đời, bà thì thầm đầy ngọt ngào vào tai đứa con trai nhỏ của mình.
[Rupert, hãy lớn lên và trở thành một kẻ tồi tệ nhất. Một kẻ giết người, trộm cắp, tham vọng chồng chất. Hãy trở thành một kẻ tham lam và gia tăng tai tiếng của bản thân, hủy hoại danh tiếng của gia tộc hắn, hãy làm ô uế và hủy hoại họ.]
Đó là giọng nói nhẹ nhàng đầu tiên và cũng là cuối cùng của mẹ anh.
Nói xong, mẹ anh dần ngừng thở.
Sau đó, chàng trai trẻ Rupert, không có người thân, bắt đầu đi du lịch đây đó, và cuối cùng được giao cho gia tộc Iville, nơi cha anh đang ở.
Vào thời điểm đó, Hầu tước Ainel không thể vờ như không biết anh vì anh thừa hưởng mái tóc bạch kim và đôi mắt đỏ không khác gì biểu tượng của gia tộc Ainel.
Đó có lẽ là khúc dạo đầu cho sự trả thù của mẹ anh.
“Hầu tước.”
Sau đó, Ordin gõ cửa văn phòng. Rupert tỉnh dậy sau những suy nghĩ miên man.
“Vào đi.”
Người trợ lí bước vào và lịch sự cúi đầu.
“Các tù nhân đã sẵn sàng. Ngài có muốn đi ngay bây giờ không?”
“Được.”
Rupert liếc nhìn đồng hồ.
“Giờ là thời gian như đã hứa.”
“Hôm nay có ba tên.”
“Là những ai?”
Anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi và trả lời.
“Những tên trộm.”
“Vì có tin đồn rằng chúng ta có nguồn của cải vô tận nên an ninh đã được tăng cường, nhờ đó tỷ lệ tội phạm đã giảm mạnh.”
Rupert giữ cho những tù nhân sống sót không phải vì công lý hay niềm tin.
Anh cần vật tế để trấn áp lời nguyền.
Anh không thể giết người vô tội vạ, vậy nên anh chỉ giết những tên tội phạm có án tử hình.
Thực tế, các vụ hành quyết tù nhân không được thực hiện công khai. Nơi hành quyết là nơi chỉ có mình Rupert và Ordin biết. Một nơi chỉ có thể đến được bằng lối đi bí mật của dinh thự.
“Chìa khóa?”
“Nó đây.”
Nhận chìa khóa nhà tù từ Ordin, Rupert mở khóa cửa.
Ngay cả trong bóng tối, anh vẫn có thể nhìn rõ ba người đàn ông.
Ordin đứng đằng sau, bình tĩnh tuyên bố.
“ Đây là Hầu tước Ainel, chủ sở hữu của điền trang này. Còn không mau quỳ xuống."