Chát!

Tôi vung cây roi nhỏ trên tay.

“Ph-phu nhân, xin hãy tha thứ cho tôi!”

Người giúp việc quỳ gối cầu xin, bị đánh đòn và la lớn.

Tôi lạnh lùng cất lời.

“Cô dám chống đối ta?”

“Xin lỗi, tôi xin lỗi!”

Bây giờ xin lỗi cũng vô ích.

Cô hầu trước mặt đã bí mật lấy trộm trâm của tôi. Tôi không thể bỏ qua chuyện này.

Hơn nữa, cho dù lý do không phải là vì trộm cắp, bằng cách nào đó tôi cảm thấy mình có nghĩa vụ phải trừng phạt người hầu này.

“Tại sao?”

Mặc dù cảm thấy nghi ngờ, nhưng cánh tay của tôi vẫn tự động di chuyển.

Giống như một người đang thực hiện hành động đã được thiết lập sẵn.

Chát!

“AHHHHHHH”

Một tiếng thét chói tai vang lên cùng tiếng xé da xé thịt.

“Phu nhân à, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Những người bên ngoài ngạc nhiên vì sự náo động, và bước vào phòng.

Và tôi như nín thở khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

“Ôi…”

Họ đóng cửa lại một cách vụng về và đi ra ngoài, nhưng không thể ngăn được tiếng thì thầm ngoài cửa.

“Con bé đó là Mary, làm sao lại…!!”

“Tại sao phu nhân lại làm vậy với cô ấy?”

“Thật tội nghiệp…”

Những lời phàn nàn truyền đến tai tôi. Nhưng tôi không quan tâm.

Bởi vì tôi phải thực hiện hành động đã định trước này.

“Chờ đã, hành động đã định trước?”

Đột nhiên, cánh tay tôi dừng lại khi ý nghĩ đó lướt qua đầu.

Tại sao mình lại nghĩ rằng đánh người giúp việc này là điều mình nên làm?

“Thật kì lạ.”

Tên tôi là Noel và tôi là một phụ nữ quý tộc.

Khi còn nhỏ, tôi được nuôi dạy là con gái Bá tước. Và khi trưởng thành, tôi kết hôn với một Hầu tước.

Trở thành Hầu tước phu nhân, tôi có thể làm hầu hết những gì tôi muốn.

Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy mình đang bị buộc phải làm gì đó mà bản thân không mong muốn.

“....”

Thực ra đây không phải lần đầu tiên tôi cảm thấy như vậy.

Có vẻ như tôi đã thường xuyên nhận được cảm giác này từ trước. Mặc dù tôi đã cố gắng phủ nhận điều đó.

Nhưng lần này thì khác.

Hôm nay, lí trí của tôi mạnh hơn sự thôi thúc đang thì thầm trong đầu.

Cuối cùng, bàn tay đang vung roi cũng dừng lại.

Khi tôi phát hiện ra thói quen xấu này của cô hầu, tôi thà công khai thói xấu đó và đuổi cô ta đi trong tủi nhục còn hơn.

Tôi không có ý định hủy hoại danh tiếng của mình bằng cách trừng phạt một người giúp việc trước mặt quá nhiều người.

“Mặc dù biết rõ điều đó, nhưng tại sao mình lại hành động xấu xa như vậy?”

“Phu, phu nhân…?”

Cô hầu với tấm lưng đầy máu ngước nhìn tôi.

Không thể hiểu nổi. Tại sao tôi lại cảm thấy mình cần phải tiếp tục xấu xa và độc ác hơn?

“Mình có cảm giác bản thân đang bị ai đó thao túng.”

Không, chính xác hơn là tôi có cảm giác mình vừa nhận ra bản thân đã bị thao túng suốt thời gian qua.

Tôi dừng lại và từ từ mở miệng.

“Phạt thế là đủ rồi. Thu dọn đồ đạc và rời khỏi đây đi.”

“Vâng, vâng ạ!”

Cô hầu đã cố gắng ra ngoài với sự giúp đỡ của những người hầu khác.

Những người giúp việc khác nhìn tôi ái ngại, vờ như không thể hiện ra. Bởi vì những người đó không biết tại sao tôi lại trừng phạt Mary.

“Ôi chúa ơi…”

“Mary tội nghiệp…”

Tôi chẳng muốn nói bất cứ điều gì với họ ngay bây giờ. Bởi vì đầu tôi như muốn vỡ ra trước câu hỏi đầy bất ngờ này.

“Mọi người ra ngoài đi.”

Nghe lời tôi, những người giúp việc dọn dẹp phòng và đóng cửa lại.

“...”

Ở một mình trong phòng, tôi sờ đầu.

Một lần nữa, tôi có một sự thôi thúc kì lạ.

Tôi cảm thấy tôi sẽ làm căn phòng lộn xộn và làm một số điều để hành hạ người khác.

“Không, đây không phải là điều mà mình muốn.”

Tôi nắm chặt tay và chịu đựng những lời xúi giục mình. Móng tay đâm vào lòng bàn tay và xuyên vào da thịt.

“...”

Vì vậy tôi ngồi trên giường và không làm gì cả.

Tôi cố gắng từ chối mọi sự thôi thúc nảy lên trong tâm trí.

Sau đó, đầu tôi đột nhiên đau như búa bổ.

Cảm giác như sắp vỡ ra.

Bíp-

Một tiếng động lớn vang lên bên tai.

Ngoài kia, cuộc đời của một người phụ nữ tóc đen mở ra như một bức tranh toàn cảnh trước mắt tôi.

“Đó là ai?”

Tôi cảm thấy rất quen thuộc. Không, tôi biết đó là ai. Đó chính là tôi.

Tôi tự hỏi bản thân. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Rõ ràng trước đó mình không muốn đánh người giúp việc. Nhưng tại sao điều đó lại xảy ra?”

Như muốn phản bác lại tôi, trong đầu tôi có ai đó ra lệnh.

Nào, hãy tiếp tục quấy rối và chà đạp người khác đi.

“Không.”

Tôi tiếp tục chống cự.

“Không!”

Tôi không bao giờ muốn sống tồi tệ như vậy.

“Tôi không muốn sống như thế này nữa!”

Có thứ gì đó tan vỡ trong tâm trí tôi. 

Cảm giác như thứ đang giữ tôi bị cắt đứt.

Giọng nói vừa ra lệnh đã biến mất.

Cuối cùng, một làn sương mù mờ ảo tựa dư ảnh lướt qua kèm theo tiếng thì thầm.

[Thiên thần nhỏ của ta, giờ đây trái tim của con sẽ bị lấp đầy bởi những mảnh băng lạnh giá…]

“Lời thì thầm ấy là của ai vậy…”

Bỏ lại câu hỏi đó, mọi giác quan và sự tò mò mà tôi vừa cảm nhận được đều biến mất.

Những ký ức bị phân tán như những mảnh ghép giờ được ghép lại với nhau.

Một âm thanh ù ù vang lên như cảnh báo tôi dừng lại.

Tôi chậm rãi chớp mắt.

“Eh…?”

“Từ trước đến nay mình đã làm gì?”

Vâng, và tôi gần như chỉ nhớ được một ít.

Ban đầu tôi là người Hàn Quốc, khi còn nhỏ sống một mình với mẹ.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi làm y tá. Tuy công việc này có chút khó khăn nhưng nó phù hợp với năng khiếu của tôi. Tôi cảm thấy mãn nguyện khi cứu mạng người khác.

Sau một vài năm, tôi được đồng nghiệp công nhận, vì tôi đã làm việc chăm chỉ và say mê hơn bất cứ ai khác.

Đó là một cuộc sống khá hạnh phúc.

Sau đó, tôi đột ngột qua đời.

Đồng thời tôi lại được sinh ra và lớn lên ở một thế giới hoàn toàn khác.

Hiện tại tên tôi là Noel Ainel.

Tôi là vợ của Hầu tước, người được đồn đại là một người xấu xa và độc ác trong giới quý tộc và cả xã hội.

“Hả?”

Tôi bối rối vì những ký ức về cuộc sống hiện tại thoáng chốc lướt qua đầu tôi.

Tại sao từ trước đến nay mày lại sống tồi tệ như vậy?

Mày có bị điên không?

***

Có vẻ như tôi bị điên thật rồi.

Sau khi những ký ức về kiếp trước quay về, tôi nhận ra một điều.

Tôi đã chuyển kiếp vào làm một nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết lãng mạn - giả tưởng.

Tất cả tình huống ở hiện tại đều là những chi tiết tôi đã đọc ở kiếp trước.

Thật sự rất kỳ lạ.

Tôi đã bị cuốn theo dòng suy nghĩ đầy ép buộc là bắt nạt mọi người cho đến khi tôi nhớ lại kí ức trong quá khứ.

Trông như là tôi đang bị ai đó điều khiển.

"Tại sao?"

Không có cách nào để ngay lập tức biết được nguyên nhân. Bên cạnh đó, đây cũng không phải việc khẩn cấp lắm. Còn có một vấn đề lớn khác cần đối mặt.

Giờ tên tôi là Noel Ainel.

Lý do việc này lại quan trọng vì đó là tên của vợ nam chính, Rupert.

"Noel."

Tôi đột ngột quay về phía sau, nơi phát ra giọng đàn ông.

Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt tôi.

"Ác quỷ trên chiến trường "

Người vừa gọi tôi không ai khác chính là người đàn ông tôi vừa nghĩ đến, Rupert.

"Có chuyện gì đã xảy ra?"

Nhân vật chính đồng thời là chồng tôi, là một người đàn ông tàn ác và hiếu chiến.

Anh chưa bao giờ bị đánh bại khi cầm kiếm đến chiến trường, và có tin đồn rằng giáp của anh ấy luôn được nhuộm một màu máu đỏ thẫm.

Vì thế, mọi người thường gọi anh bằng sự kinh hoàng và đầy sợ hãi.

Ác quỷ

Tất nhiên rồi, như mọi câu chuyện tình cảm khác, anh là kẻ cuồng chiến và trong tương lai, anh sẽ yêu bằng cả trái tim mình.

Ah. Giờ… tôi là người vợ hiện tại của anh. Người sẽ làm anh ấy thay đổi đương nhiên là nữ chính rồi.

"Rupert, có việc gì quan trọng à?"

Chồng tôi nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng.

"Ta không nhớ là quan hệ của chúng ta tốt đến mức cô có thể gọi thẳng tên ta đấy. Chúng ta đã đến mức đó chưa nhỉ?”

À, không có gì đâu.

"Đúng rồi, Hầu tước Rupert của nhà Ainel.”

Anh nói thẳng thừng.

"Ta đang nói đến số người giúp việc bị thương trong một tuần từ khi bắt đầu làm người giúp việc của cô. Ta có vài điều cần nói với cô, vì vậy hãy đến phòng làm việc gặp ta.”

Đúng là nó.

Giờ tôi là "người vợ xấu xa" của anh.

“Vấn đề lớn hơn nữa…”

Một tháng sau, tôi và con gái sẽ bị giết bởi chính chồng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play