Vừa thấy, ván cửa tối hôm qua cô vất vả dựng để chắn gió đã đổ ầm trên mặt đất, lần này trực tiếp vỡ nát mất một nửa.

“Nắng chiếu tới mông rồi! Không phải bảo mày dậy sớm đến chặn nhà họ Quý kia sao, nếu tao không tới nhìn mày một cái mày lại muốn ngủ tới khi chết có đúng không? Mau cút dậy đi làm việc cho tao!”

Miệng bà cụ Thẩm kia giống như súng máy tuôn rầm rầm, nhưng bà cụ vẫn còn đang ăn cơm dở, vừa giận đốt mông lại rời khỏi.

Thẩm Như Ý bị mắng cho tỉnh lại, cuối cùng đã nhớ ra.

"Nhà họ Quý" theo như lời của bà cụ Thẩm, không phải là đại lão tương lai cô thích nhất trong nguyên tác - - Quý Nhược Tùng sao!

Bất chấp mọi thứ, Thẩm Như Ý vội vàng chỉnh lại đầu tóc, đến cơm cũng không ăn, ra khỏi cửa như gió.

Bà cụ Thẩm thấy cô như vậy, thoáng hài lòng, cảm thấy quyền uy của mình rốt cuộc cũng đã có tác dụng ở trên người Thẩm Như Ý.

Kiều Mỹ Linh lo lắng muốn đi theo, lại bị bà cụ Thẩm liếc mắt một cái chặn đứng lại, đành phải lo lắng không yên cầm góc áo quay về chỗ ngồi - - người của nhà họ Quý kia, cũng không phải dễ đối phó.

Thẩm Như Ý lần mò tới nhà họ Quý theo trí nhớ trong đầu, chạy bước nhỏ một lúc liền đến nơi.

Chỉ thấy một thiếu niên dáng người vừa cao lại vừa gầy đứng một mình cô đơn ở cửa phòng, đang đưa lưng về phía cô?

“Quý, Quý Nhược Tùng?”

Bóng dáng khóa cửa của người nọ dừng lại, chậm rãi xoay người qua.

Thẩm Như Ý chần chờ một giây, trước khi thiếu niên kia xoay người lại đã đi đến phía anh.

Trong nguyên tác chưa từng miêu tả bộ dạng của Quý Nhược Tùng khi thiếu niên. Nhưng nghiêm khắc mà nói, hiện tại đứng ở Thẩm Như Ý trước mặt Quý Nhược Tùng, đang vào thời gian thay đổi giữa thiếu niên và thanh niên.

Thẩm Như Ý cảm thấy, anh giống như trái chín trên cây, tuy rằng không tỏa ra vị ngọt chín mọng, nhưng ở trên người mang chút hơi thở thiếu niên.

Mà Quý Nhược Tùng người cũng như tên, đứng cao ngất giống gốc cây tùng, mặc dù vì ăn đồ thiếu vừa dinh dưỡng lại không đủ ăn nhiều năm nên có hơi gầy quá, nhưng nhìn dáng người cao ráo kia, ít nói cũng phải 1m8, mà bả vai anh cũng rộng lớn, Thẩm Như Ý tựa như có thể nhìn thấy vòng eo kiềm chế, căng đầy hữu lực qua lớp áo mỏng kia.

Lại nhìn lên mặt, a, không hổ là người mà cô thích nhất.

Từ đôi mắt hẹp dài cong lên vẻ đào hoa kia, đến đôi môi mỏng, trông Quý Nhược Tùng không giống như cơ thể cường tráng, mà lại mang theo một chút xinh đẹp thanh tú - - chỉ có điều vào lúc mặt không chút thay đổi thì lại cảm giác áp lực rất mạnh, lông mày rậm rạp anh tuấn kia hơi hơi hạ thấp xuống một cái là càng nhìn càng có khí thế của đại lão tương lai - -

Thẩm Như Ý sửng sốt, lúc này mới phát hiện Quý Nhược Tùng đang đè nhíu mày che đi ánh mắt xem xét cô.

Cô đã nhìn anh rất lâu rồi.

“Khụ khụ, em là Thẩm Như Ý, con út của chi thứ nhất nhà họ Thẩm - - ”

“Biết, từ trong thành phố tới. Ngày hôm qua cô nhảy sông, trong thôn giờ cả người biết cô lẫn không biết cô đều biết đến cô rồi.”

Quý Nhược Tùng đã mở miệng, lại khôi phục vẻ đạm mạc.

Thẩm Như Ý cười mỉa hai tiếng, “Cái kia, em tới sớm như thế là vì- - ”

“Cô nói với bà nội cô đừng mơ tưởng nữa, thiếu nợ thì trả tiền là chuyện đúng theo lẽ thường, cho dù cho cô tới cược cho tôi thì tôi cũng sẽ không đồng ý.”

Giọng nói của Quý Nhược Tùng mang theo chút không kiên nhẫn, xoay người, bắt đầu tính toán đi vào trong nhà lấy cái móc khóa.

"Hí, thực khác so với trong tưởng tượng của mình." Thẩm Như Ý khẽ nói thầm.

Động tác trong tay của Quý Nhược Tùng bị khựng lại, lời này giống như gợi lên cảnh tượng những người đã từng quen biết chỉ chỉ chỏ chỏ, khiến trong lòng anh cảm thấy phiền toái.

Anh bỏ khóa lớn trong tay ra, nhíu mày xoay người, đã thấy trên mặt Thẩm Như Ý đã treo nụ cười tươi rói từ lúc nào, dáng vẻ này giống như người tự dưng nhặt được năm đồng ở ven đường cứ cười ngây ngô.

Nhất thời nghẹn lại khiến anh không nói nên lời trách cứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play