Anh ấy vừa muốn nói chuyện mình phát hiện ra ngoài, thì lại phát hiện cổ họng mình bị bóp chặt, miệng mở to, nhưng chỉ có thể ưm ưm hai tiếng.

Thẩm Quế có ngốc thế nào cũng nhìn ra Thẩm Thụ có chỗ không thích hợp, biết anh ấy cũng giống như mình, mỗi khi muốn nói những việc lạ có liên quan đến Thẩm Như Ý, đều không thể nào mở miệng.

Hai người đối diện hồi lâu, ăn ý thở dài.

“Không có việc gì, A Quế, anh sẽ quan sát kỹ càng, em đừng sợ. Lúc anh không có ở đây, có việc gì lạ, em cũng phải đúng lúc nói cho anh biết.”

Thẩm Thụ châm chước một hồi lâu, nghiêm túc nói với.

Thẩm Quế gật đầu, hai người lại nhìn ra phía sân sau - - đã biết "Em út", tóm lại đã bị cái gì đó kì lạ bám ở trên người?

*

Hành động lau nước mắt của Thẩm Như Ý, cũng không phải cô cố ý giả vờ khóc lóc quan tâm ở trước mặt anh cả chị ha.

Trước khi xuyên sách cô chính là cô nhi, mới trước đây từng bị một hộ gia đình nhận nuôi, tự cho là sẽ có được người thân, có gia đình hạnh phúc, nhưng không nghĩ tới lại gặp phải cảnh "mẹ” thờ ơ nhìn cô bị “ba" đánh mấy lần.

Cô bị đánh không chỉ một lần, cuối cùng tới một ngày bị một cô giáo ở trường phát hiện, được sự giúp đỡ của cô ấy nên lại trở lại viện phúc lợi một lần nữa.

Tuy rằng cô đơn, nhưng may là cơ thể không có đau xót.

[Kí chủ, đừng khổ sở nữa. Tuy rằng ba không đáng tin, nhưng anh trai chị gái với mẹ ruột đều là người tốt nha. Cô tốt với bọn họ, cứ thế, dần dần bọn họ nhất định sẽ thay đổi thái độ với cô.]

Thẩm Như Ý gật đầu, trước hai mươi năm qua cô chưa từng có cảm nhận cái gì là tình thân, hiện tại có anh chị em ruột, cho dù không có "Ta yêu hệ thống của ta nhất", cô cũng không muốn ở bên người thân ruột thịt mà cứ như ở bên kẻ thù giống như nguyên chủ.

Cô vừa muốn bước vào phòng bếp, đã thấy cảm thấy ba Thẩm hài lòng lau miệng đi ra ngoài rồi.

Ông ta vừa thấy Thẩm Như Ý, chợt cười cứng ngắc, “Tới ăn cơm đi.”

Thẩm Như Ý không muốn phản ứng lại với người ba này lắm.

Ông ta có thể hòa ái dễ gần với Thẩm Như Ý như vậy, toàn bộ là bởi vì nguyên chủ từng lừa ông ta, nói nửa tháng sau ba mẹ trong thành phố sẽ đưa đồ tốt tới, đến lúc đó khẳng định cô ấy sẽ hiếu kính đưa toàn bộ cho ông ta cùng với bà nội.

Bà cụ Thẩm không biết việc này, bởi vì ba Thẩm cả người toàn khuyết điểm lại biết "Hiếu thuận với mẹ" tính toán đến lúc đó mượn hoa dâng Phật, để cho bà cụ bất ngờ.

Mà ba mẹ trong thành phố quả thật sẽ tới đây sau nửa tháng nữa, chẳng qua là đưa con gái ruột - thiên kim thật - của bọn họ, nữ chính nguyên tác xuống nông thôn mà thôi.

Thẩm Như Ý vào phòng bếp, lục tìm ở trong ngăn tủ.

Tầng phía dưới cùng là nơi để trứng gà của chi thứ nhất nhà bọn họ, giờ phút này lại chỉ còn có một quả trứng gà.

Rõ ràng hiện tại mới là giữa tuần, cho dù là Kiều Mỹ Linh đưa trứng gà cho Tráng Tráng ăn, cũng không đến mức chỉ còn một quả trứng gà ở trong này.

Trong đầu hiện lên vẻ mặt vừa rồi của ba Thẩm, cuối cùng Thẩm Như Ý cũng biết vẻ mặt đen thui ở trước mặt con gái của ba Thẩm lại tươi tỉnh khi bước từ phòng bếp như vậy là từ đâu tới rồi.

Ông ta đã ăn hết phần trứng gà của Thẩm Quế Thẩm Thụ!

Bà cụ Thẩm diễu võ dương oai ở trong nhà, phòng bếp lại càng là ông trời của bà cụ, mà cho dù bà cụ vẫn luôn thiên vị chi thứ hai, nhưng cũng vẫn để ý cháu trai lớn Thẩm Thụ của bà cụ, nên phần của Thẩm Thụ bà cụ cũng sẽ giữ lại, sẽ không để cho ba Thẩm không chịu để ý kia.

Như thế rất tốt, ba Thẩm bị Thẩm Thụ chọc tức, cũng không quan tâm bà cụ có mắng chính mình hay không, lại còn không chút mặt mũi cướp đồ ăn của con!

Phía sau truyền đến động tĩnh, Thẩm Như Ý vội vàng quay đầu nhìn, phát hiện là hai anh em Thẩm Thụ đang tới.

“Cô ngây người ở đây làm cái gì hả, tránh ra một chút, tôi đi nấu trứng ốp la cho anh cả ăn.”

Thẩm Quế thấy Thẩm Như Ý vẫn đứng nguyên ở bên cạnh tủ, đưa tay đẩy cô ra.

“Chị hai - - ”

Thẩm Quế thò đầu vào liền thấy, chỉ còn một quả trứng gà lẻ loi nằm ở đó.

[ Xong rồi, bọn họ thấy cảnh tượng như vậy liệu trong lòng có nguội lạnh đi không.]

‘Làm sao bây giờ, mình lấy quả trứng gà của mình ra ngoài có được không!’

Thẩm Quế nghe xong, vẫn chưa kịp phản ứng, cũng cảm giác được người phía sau khẽ đẩy mình một cái.

Cô ấy yên lặng đứng ở bên cạnh, không có cách nào, nhưng có thế nào cô ấy cũng không thể không cầm quả trứng gà này lên, cô ấy thật sự đau lòng cho anh cả.

Thẩm Như Ý lấy quả trứng gà duy nhất trong tầng thấp nhất ra ngay trước mặt hai người, cười hì hì đưa cho Thẩm Quế.

Nhìn đôi mắt to tròn lấp lánh cùng với nụ cười ngây thơ đơn thuần trên mặt Thẩm Như Ý, Thẩm Quế lại đột nhiên cảm thấy mặc kệ là ma quỷ gì trên người, cũng thấy tốt hơn chút so với em út trước kia.

Cô ấy phát hiện ý nghĩ của chính mình, đột nhiên giật mình, lập tức cướp lấy trứng gà, quay đầu chuẩn bị công kích.

Thẩm Thụ đi tới, mày rậm cau chặt, nhìn tủ bát liền biết đã xảy ra chuyện gì, “Như Ý, đây là của cô, tôi không - - ”

Thẩm Như Ý lập tức lắc đầu cắt ngang lời của anh ấy, môi mỏng của Thẩm Thụ hơi nhếch lên, lại muốn nói gì đó - -

Nhưng điều anh ấy không nghĩ tới chính là, Thẩm Như Ý từ trước luôn tránh mình còn không kịp lại ôm lấy cổ tay anh ấy!

Đôi mắt hạnh của Thẩm Như Ý tràn ngập nước, miệng nhỏ bĩu lại, lại còn cầm cánh tay anh ấy nhẹ nhàng lắc lư, giọng nói lại càng mềm dẻo, “Anh cả ~ anh cứ ăn đi, anh che chở chị hai, mới bị ba đánh cho một gậy.”

Đồng tử của Thẩm Thụ co lại, cảm giác cả cánh tay bị ôm lấy đã tê dại đến cứng ngắc, trong lòng lại càng nhấc lên làn sóng cuồn cuộn.

Sao lại thế này? Sao em út đột nhiên giống như không ghét bỏ mình nữa rồi? Anh ấy nên nói cái gì đây? Em út đang chủ động thể hiện tình cảm rồi, anh ấy cũng không nên thu tay về được?

. . .

Tóm lại trong lúc anh ấy đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, thì trứng ốp la vào miệng, xuống tới bụng rồi, nhưng vẫn giống như không có mùi vị gì.

Mãi đến khi ba người tách ra, Thẩm Thụ vẫn còn đang mơ hồ không hiểu gì.

Thẩm Quế thầm khinh bỉ anh cả, không phải chỉ bị Thẩm Như Ý lôi kéo làm nũng thôi sao, hồn cũng bay mất rồi

Nhưng khi cô ấy vừa xoay đầu lại, gặp phải ánh mắt như chú cún nhỏ đang lấy lòng Thẩm Như Ý, lại lắp bắp nói, “Sao, sao hả, cô nhìn tôi làm gì.”

[ Nhìn cái đếch cô ý ]

‘Đừng ảnh hưởng tôi công lược chị của tôi!’

Thẩm Quế không hiểu nổi, công lược là cái gì? Công lược cô ấy là có ý gì?

“Chị hai, em có thể ngủ chung phòng với chị không?”

Hóa ra là ôm ý định này.

Nhớ lại chuyện mấy ngày hôm trước, Thẩm Quế lạnh mặt xuống, phun ra hai chữ "Không thể" rồi lập tức rời đi.

Thẩm Như Ý đau khổ, trở về căn phòng nhỏ rách nát kia, gần như cả đêm không ngủ.

Không dễ dàng gì đến khi sương mù phủ xuống mới ngủ thiếp đi, nhưng trời vừa hửng hửng sáng, cô đã bị tiếng đồ nặng đổ rầm xuống làm tỉnh lại rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play