“Tao thấy là con nhóc kia thật sự là to gan lớn mật! Không phải nó thích nhảy sông tự tự sao? Nên lấy chậu nước lạnh hắt cho nó tỉnh!”

Giọng nói già nua lanh lảnh đâm vào lỗ tai Thẩm Như Ý, đâm vào đầu óc rơi vào hôn mê của cô, rất muốn mở mắt nhìn một cái, nhưng mí mắt lại như có tảng đá đè nặng ở phía trên, cô dùng hết sức lực cũng không mở ra được chút nào.

"Mẹ…" Một giọng nói khác êm ái trầm thấp mở miệng, mang theo chút cầu xin, “Mẹ đừng tức giận. Như Ý vẫn còn đang hôn mê, không thể bị cảm lạnh nữa.”

Cái gì?

Như Ý?

Đây là đang nói cô sao? Nhưng cô nhảy sông tự tự lúc nào…

Đầu óc Thẩm Như Ý vừa đau vừa mơ hồ khó hiểu, nhưng lúc này một đống trí nhớ chồng chất đột nhiên ùa tới khiến đầu cô đau đến mức không chịu nổi!

Trí nhớ vừa nhiều vừa dài, đó là một người hoa mùa khô, tiếng hai người cãi nhau ở bên tai cô đã đi xa, nhưng vẫn chưa tiếp thu xong.

Theo tiếng két... như tiếng cửa gỗ khép lại, cuối cùng Thẩm Như Ý cũng đã tiếp nhận được hết đoạn ký ức, cũng làm rõ tình hình hiện giờ.

Cô… Thế mà lại xuyên sách?

Quyển sách này cô còn rất quen, bởi vì chính cô đã chịu đựng đọc mấy đêm, cuối cùng cũng đã đọc hết quyển sách trong tối hôm qua.

Thẩm Như Ý bị tuyên ngôn "Tuyệt không bực tức" của tác giả dụ dỗ lọt hố.

Bởi vì lối hành văn của tác giả vô cùng tốt, kịch tình trôi chảy đến mức không thể tin được, cô mất ăn mất ngủ đọc gần một nửa mới cảm thấy có chỗ không đúng.

Bộ “Trà xanh tuyệt không chịu thua” này, quay xung quanh nữ chính trà xanh thông minh lòng dạ hiểm độc nói về quá trình cô ta nghịch tập khi còn sống, là sảng văn bản truyện niên đại.

Nhưng càng đọc, Thẩm Như Ý lại càng phát hiện nữ chính không chỉ là trà xanh, mà cuộc sống hoàn mỹ của cô ta quả thực chính là dẫm lên vô số người vô tội để bước tới đỉnh cao.

Trong đó đối tượng coi tiền như rác nhất, chính là cả nhà này của cô - - nhà họ Thẩm.

Anh cả bị nữ chính nguyên tác đùa giỡn cho xoay vòng, làm trâu làm ngựa còn bị lừa gạt, cuối cùng vào tù thay nam chính nguyên tác.

Chị hai bị nữ chính nguyên tác cố ý đưa tới chỗ nam thanh niên trí thức ăn bám phụ nữ dụ dỗ cho đến mức không tìm ra nam bắc, tiền kiếm được đều bị nuốt mất lại còn chết thảm.

Em út - - cũng là cô - Thẩm Như Ý, là nữ phụ quan trọng nhất trong nguyên tác, đương nhiên bị nữ chính nguyên tác làm bẽ mặt hết lần này tới lần khác, cuối cùng gặp kết cục thê thảm.

Thẩm Như Ý vốn định bỏ qua quyển sách này, nhưng vì tò mò kết cục đau khổ của nữ phụ giống với tên mình sẽ ra sao, nên cô vẫn cố xem xong cả quyển sách.

Sau khi xem xong cô châm chọc nữ chính hai câu rồi cũng vừa ý, ai có thể nghĩ tới vừa tỉnh ngủ một cái cô lại xuyên vào trong sách chứ!

Mà kết hợp nội dung hai người phụ nữ kia vừa nói chuyện, Thẩm Như Ý đã có thể xác định được đoạn sách mình xuyên tới - - chính là lúc lần đầu tiên nguyên chủ suy sụp.

Nguyên chủ làm con gái nhà giàu mười tám năm trong thành phố, cơm tới miệng quần áo tới tay, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, được cưng chiều gần như lên trời, nhưng cho tới khi nữ chính nguyên tác là “Thiên kim thật" tìm tới cửa, đã đánh cô ấy xuống đáy vực.

Nguyên chủ không thể tin được bản thân mình không phải Phượng Hoàng thật mà là một cô gái nông thôn, than trời khóc đất không muốn trở về căn nhà ở quê kia.

Ba mẹ nuôi lớn cô ấy ở trong thành phố kia tốt xấu gì cũng đã nuôi cô ấy mười năm, vốn định giữ cô ấy ở lại trong thành phố, nhưng ánh mắt như 800 cây kim của nữ chính nguyên tác không chỉ thông minh lanh lợi còn thêm lời lẽ chọc miệng vết thương của người khác làm khó dễ, cuối cùng nguyên chủ vẫn bị đưa về thôn Đại Dương này.

Nhưng cô ấy trở về chưa đến vài ngày, đã không chịu nổi cuộc sống gian khổ trong thôn, liền đi thẳng đến đầu sông của thôn, nhảy ùm xuống đó, người dân trong thôn kinh ngạc vây xem cười toe toét.

Thẩm Như Ý biết vì sao đầu mình đau ong ong rồi, hóa ra là di chứng sau khi rơi xuống nước chứ.

Cô lại thử nâng nâng mí mắt, lúc này cuối cùng cũng mở được mắt ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play