Động tác ba Thẩm ngừng lại, ông ta giống như có chút nghi hoặc, nhìn trái nhìn phải Thẩm Như Ý một chút, cuối cùng buông tay xuống.

Ông ta ngáp một tiếng, hung dữ nói: “Hừ, nể mặt Như Ý tao mới bỏ qua cho bọn mày, đừng hòng có lần sau! Hiếu thuận với bà nội đi!”

Ba Thẩm hùng hùng hổ hổ hướng đi về phía sân sau, ý là muốn đến phòng bếp kiếm chút gì ăn.

Mặc dù sau lưng Thẩm Thụ bị ba Thẩm đánh cho đau đến mức không nhịn nổi, nhưng trên mặt càng thêm kinh ngạc.

Cô em út mới trở lại mấy ngày này, cho tới bây giờ toàn là tránh né anh ấy không kịp, mới đầu anh ấy còn không hiểu, tưởng rằng là tính cách em gái hướng nội.

Nhưng mãi đến lần anh ấy đưa cho cô ấy chiếc bánh ngô, vẻ mặt chán ghét cùng với thái độ ghét bỏ của cô ấy đã làm anh ấy đứng ngồi khó khăn.

“Tôi không cần, tự tôi lấy, cái này anh động qua rồi.”

Thái độ chán ghét của cô ấy bày tỏ rất rõ ràng không hề che dấu, làm như vô ý đâm thẳng vào trong lòng anh ấy.

Nhưng lúc trước khi bọn họ bị ba trừng phạt quở trách, Thẩm Như Ý từ trước đến nay vẫn chỉ đối xử lạnh nhạt, xoay đầu rời khỏi, đâu có ngăn cản giống như lần này?

[Là vì lần trước lừa ông ta, nói nửa tháng sau ba mẹ trong thành phố sẽ đến đưa tiền với lương thực cho cô sao?]

‘Đúng vậy, người ba tâm địa độc ác này, lần này tôi mà không ngăn cản, anh trai cũng sẽ bị đánh cho không nhúc nhích mấy ngày liền.’

Thẩm Thụ cảm thấy bản thân gặp ảo giác rồi.

Nếu không thì làm sao có thể nghe thấy một giọng nói trẻ con đang nói chuyện với em út được chứ?

Cái gì mà lừa gạt? Anh ấy sẽ bị đánh cho không nhúc nhích được?

Việc này thật sự khiến cho anh ấy không cách nào kiên trì được với việc bản thân thấy ảo giác.

“Cô…”

Thẩm Thụ muốn hỏi Thẩm Như Ý cho rõ, nhưng chỉ có thể há mồm, một chữ cũng không nói nên lời.

“Anh, không có việc gì chứ, anh đừng vội.”

Thẩm Quế đỡ anh ấy đứng dậy, trên mặt dính vài giọt nước mắt - - là vừa rồi bị dọa nên nước mắt mới chảy ra.

‘Hu quá đáng thương, chị gái hổ giấy của tôi.’

Thẩm Quế quay ngoắt đầu lại, cho rằng bây giờ Thẩm Như Ý đã học được cách châm chọc cô ấy, đang muốn há mồm tức giận mắng, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra bản thân mình đến một chữ cũng không nói ra được.

Cô ấy sợ tới mức thu ý định mắng Thẩm Như Ý một trận lại, lúc này mới phát hiện bản thân vẫn có đủ năng lực mở miệng nói chuyện, “Anh, anh ngồi xuống trước, để em xem vết thương của anh.”

Thẩm Quế lại nhìn thoáng qua Thẩm Như Ý vén tay áo đứng ngoan ngoãn ở cạnh một lần nữa, trong lòng có chút không yên, nhưng vẫn đỡ Thẩm Thụ ngồi xuống trước.

Hai anh em họ mặt ngoài đều muốn đặt lực chú ý vào vết thương trên người Thẩm Thụ, nhưng lại đúng lúc cảm thấy bản thân có gì đó cực kỳ buồn bực.

Sau Thẩm Như Ý rơi xuống nước xong mới biến thành bộ dạng như hiện giờ, đừng nói là bị thứ gì đó ám lên đấy?

Mặc dù biết không thể mê tín phong kiến dị đoan, nhưng đủ mọi việc lạ thật sự không khỏi làm cho người ta suy nghĩ miên man.

Dáng người Thẩm Thụ cao ráo, cho nên một gậy của ba Thẩm chỉ đánh tới lưng của anh ấy.

Thẩm Quế cẩn thận vén quần áo lên, phát hiện trên lưng anh ấy hiện lên một vệt đỏ to rất rõ ràng.

Hiện nay đang là lúc trời nóng, Thẩm Thụ không mặc nhiều áo mấy, vì siêng tắm rửa, cho nên áo lót của anh ấy đều được giặt đến mỏng tanh, không có chút tác dụng ngăn cản nào, mà đoạn củi gỗ mà ba Thẩm chọn vừa chắc chắn lại vừa xuống tay độc ác, cho dù chỉ đánh một gậy cũng đã khiến anh ấy gần phải bong da tróc thịt rồi.

Vết thương của anh ấy đã chảy ra ít tia máu, thật sự rất chói mắt.

Lúc này Thẩm Quế liền rơi nước mắt.

“Anh, vết thương của anh...”

Vẻ mặt kiên nghị của Thẩm Thụ vừa thấy nước mắt của em gái chợt mang theo chút bối rối, “A Quế, không có việc gì, đừng khóc, anh không đau.”

Lúc hai người bọn họ đang anh em tình thâm, thì hai tiếng khóc lạnh lẽo tiêu điều cũng truyền đến.

[Hu hu hu]

“Hu...”

Hai bọn họ đồng thời sửng sốt, nhìn về phía Thẩm Như Ý- -

Bàn tay nhỏ nhắn đã sớm lau giọt nước mắt như màu sứ trắng trên khuôn mặt, đôi mắt hạnh cũng hơi ửng đỏ, khóe mắt phiếm phấn hồng, mím miệng xem ra rất đáng thương.

Thẩm Như Ý khóc cái gì?

Thấy ánh mắt nghi ngờ của hai người, Thẩm Như Ý lau nước mắt, “Anh cả, chị hai, hai người yên tâm, chỉ cần em ở đây, nhất định sẽ không để hai người gặp lại chuyện như vậy, hai người. . .”

‘Còn thê thảm hơn so với lúc lần đầu tiên mình được nhận nuôi, dù gì cũng không phải ba ruột của mình, mà ba ruột này còn có thể xuống tay ngoan độc như vậy nữa chứ!’

Thẩm Quế, Thẩm Thụ bị lời tuyên bố hùng hồn của Thẩm Như Ý làm cho kinh sợ.

Nhưng mỗi câu chữ nói ra rõ ràng đều là giọng của Thẩm Như Ý, mà sao miệng đương sự lại chưa hề động đậy, lại còn đang cắn môi khóc thít thít nữa.

Lúc này hai người đã thấy rất rõ ràng, liếc nhau, đồng thời thấy được hoảng sợ ở trong mắt đối phương - - nhất định là có thứ gì đó không sạch sẽ rồi!

Nói cái gì mà lần đầu tiên được nhận nuôi, không phải từ nhỏ đến lớn Thẩm Như Ý đều ở trong thành phố sao?

[Đừng khóc, chúng ta cùng nhau cố gắng!]

Còn có một giọng nói trẻ con kỳ quái nữa!

‘Đúng! Tôi nhất định phải chiến đấu lại với người ba khốn khiếp này!’

Lời nói bất hiếu như này khiến cho động tác bôi thuốc của Thẩm Quế run lên, “Khụ, cái đó, Thẩm Như Ý, cô đừng ngây ngốc ở chỗ này nữa. Tối nay bà nội không nấu cơm, tự cô đi làm chút gì mà ăn đi.”

Thẩm Như Ý nghe Thẩm Quế nói xong, quyết tâm làm em gái ngoan, cô lập tức gật đầu, đi tới sân sau.

Mãi đến lúc không thấy bóng dáng của cô nữa, Thẩm Quế mới run rẩy mở miệng: “Anh cả, có phải anh cũng phát hiện rồi hay không?”

Thẩm Thụ coi như không cảm thấy cơn đau của mình, “Đúng… Chính là…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play