Hai người đàn ông một trước một sau đi tới, Thẩm Như Ý liếc mắt một cái liền nhận ra đây là người ba tiện nghi cùng với ông anh trai chất phác của mình.
Người vừa nói chuyện chính là ba Thẩm, khuôn mặt ông ta đen ngòm, bởi vì quanh năm làm việc mệt nhọc quá độ nên trông già hơn so với người cùng lứa tuổi, chỉ có điều nhìn hàng lông mày rậm với đôi mắt to kia cũng có thể thấy được lúc còn trẻ cũng rất đẹp trai.
“Hừ, con hỏi mẹ? Còn không bằng hỏi một chút cô con gái ngoan của con đi! Vừa nói mẹ lại thấy tức, nào, Tráng Tráng, bà nội dẫn cháu ra ngoài.”
Thẩm Như Ý nhìn ra bà cụ Thẩm không phải mập giả tạo, một tay bà cụ ôm lấy Tráng Tráng ôm, thật sự vững chắc, lúc đi ngang qua bên cạnh ba Thẩm lại còn va vào ông ta một cái rõ mạnh.
“Mẹ, mẹ không làm cơm… ”
“Làm cái rắm.”
Ba Thẩm vẻ mặt khó hiểu, Thẩm Như Ý lại biết bà cụ Thẩm đang định đi đâu.
Bà cụ cùng với hai vợ chồng chi thứ hai cùng đến nhà thông gia của bà cụ ăn một bữa cơm ngon rồi.
Tình tiết này Thẩm Như Ý cũng ấn tượng sâu sắc, bởi vì chính là đêm nay, trong lúc bà cụ Thẩm cười cười nói nói với bà thông gia của bà cụ, đã bán chị hai của cô đi!
Bóng lưng của bà cụ Thẩm đi xa, trong phòng yên tĩnh giống như vật chết.
“Ba, con...”
Thẩm Quế ngập ngừng, ba Thẩm liền thay đổi dáng vẻ bất lực ở trước mặt bà cụ đi, mặt đen như đáy nồi.
Ông ta bước nhanh đi tới, rút một cây củi gỗ từ trong tay Thẩm Quế ra, giơ lên trên cao, đang muốn đánh lên trên người Thẩm Quế!
“Không được!”
“Ba!”
Thẩm Như Ý trừng mắt to, trong lòng hoảng hốt, vội vứt đống củi gỗ ở trong tay mình lên trên đầu ba Thẩm theo bản năng, chỉ có điều đã có người kéo ba Thẩm ra trước một bước…
Mấy đoạn củi gỗ trong tay cô rơi hết lên trên đầu anh của cô - - Thẩm Thụ.
Mà ba Thẩm bị Thẩm Thụ đẩy ngã nằm trên đất, đang nhe răng trợn mắt xoa mông.
Nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Thẩm Thụ, lúc này Thẩm Như Ý mới thở hổn hển hoàn hồn, không hiểu chột dạ, gãi đầu nói: “Anh, không phải em cố ý muốn ném vào anh đâu...”
Thẩm Thụ cũng không nghe lời của cô nói, yên lặng qoay đầu qua, thân thiết nhìn em gái của mình, “A Quế, em không sao chứ?”
Trên trán Thẩm Quế đổ đầy mồ hôi, đã sợ tới mức đôi môi trắng bệch, nói chuyện cũng ngập ngừng, rồi đột nhiên càng thêm kinh hoảng thất thố, “Em, Em không sao… Anh, mau tránh ra!”
Theo tiếng Thẩm Quế kích động hô lên, lập tức nghe thấy một tiếng trầm đục, Thẩm Thụ "Ưm" một tiếng, mày rậm nhíu chặt, cả người lảo đảo, nếu không nhờ Thẩm Quế đỡ lại thì suýt chút nữa đã ngã trên mặt đất.
Sau lưng anh ấy, ba Thẩm đang giơ đoạn củi gỗ chắc chắn, thở phì phò, gương mặt hiền lành vặn vẹo đầy lửa giận, “Giỏi lắm, mày dám đẩy ông đây hả!”
Ông ta nói xong, không ngờ vẫn giơ đoạn củi gỗ lên muốn đánh thêm lần nữa!
“Ba! Ba đã quên con nói gì với ba rồi sao?”
Thẩm Như Ý nhìu mày, đúng lúc mở miệng.